21 Sau khi buổi chiếu phim kết thúc, đồng chí Thiếu tá lập tức biến thân trở thành hộ hoa sứ giả hộ tống An Hòa trở về ký túc xá. "Tôi còn có thể lạc đường được sao?" An Hòa khẽ cau mày lại nói: "Tôi có thể tự tìm được đường về!""Em cũng có thể như vậy lắm.
22 "'Mình. . . . An Hòa, mình không xong rồi. . . . " Vu Xuyến dừng chân lại hai tay vịn đầu gối cúi xuống thở hồng hộc, dáng vẻ đau thắt lưng không đứng dậy nổi.
23 Đợi đến lúc kết thúc buổi huấn luyện nhảy dù, trong đội của Hứa Úy xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Binh lính nhỏ tuổi nhất trong đội vì không vượt qua được chướng ngại tâm lý sợ độ cao, cuối cùng không thực hiện được pha nhảy dù.
24 "Anh---! ! !" Lúc nhìn rõ người đang đứng trước cửa phòng y tế, An Hòa kêu tô một tiếng giòn giã, ngay sau đó không chút lưu tình đạp một cái. Không có nhạo báng cùng dung túng như trước, Lâm Tu cũng không giống như bình thường 'bồi' An Hòa 'chào hỏi' một phen, mà cứng rắn cản lại một chiêu này, hù cho An Hòa phải vội vàng thu lại lực đạo.
25 "Báo cáo!" Một giọng nữ trẻ tuổi lưu loát dứt khoát mà trong veo vang lên. "Chào thủ trưởng!"Đám người đồng loạt quay đầu lại, trên mặt Chu Sâm và Chung Quảng Chấn cũng không nhịn được mà nhu hòa đi mấy phần.
26 "Khụ. . . . " An Hòa hắng giọng một cái nhìn về phía Hứa Úy nói: "Tìm tôi có việc sao?"". . . . " Hứa Úy im lặng hồi lâu mới chậm rãi nâng mắt. "Sáng mai đi?"An Hòa hơi ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu một cái.
27 Sáng sớm hôm sau. Lúc chiếc xe quân dụng việt dã của Lâm Tu dừng lại trước mặt An Hòa, cô không nhìn người nào đó sẽ xuất hiện ở đây như dự đoán. Sau một đêm không ngủ chỉ hoài niệm về cái ôm ấm áp đó, An Hòa cũng không ngừng hồi tưởng về quãng thời gian năm năm bị cô niêm phong cất vào kho dưới đáy lòng.
28 Là một quân y, mang bên mình hòm thuốc cấp cứu là thói quen nhiều năm qua của An Hòa. Nhanh chóng chạy vội tới trước rương hành lý của mình, An Hòa vội vàng tìm kiếm trong cái hộp nhỏ của mình, lại mau chóng chạy lại chỗ người đàn ông kia.
29 Thời điểm An Hòa kéo cái rương hành lý thở hồng hộc bước vào cửa nhà, cha mẹ cô đã sớm ngồi đợi trên ghế salon trong phòng khách. "Cha, mẹ. Con đã về!" Giọng nói nghe không ra chút khẩn trưởng nào, vẻ mặt An Hòa cũng không nhấp nhô lên xuống.
30 "Lúc đầu con nói người đó bị thương do đạn bắn" An Chính Thần đứng chắp tay, giọng nói so với lúc trước càng thêm nghiêm túc, ông từ từ xoay người, ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi rơi xuống gò má thản nhiên của con gái: "Con có thể xác nhận được thân phận của hắn ta sao?""Không thể.
31 Editor & beta: June_duahauTrong nháy mắt chiếc xe quân dụng việt dã dừng lại, bánh xe cùng mặt đất ma sát với nhau phát ra tiếng thắng xe chói tai. An Hòa tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, một khoảng không mịt mù gió cuốn bụi đất tung bay.
32 Editor & beta: June_duahau"Cho nên nói. . . . . " Âm thanh của An Hòa mang theo tiếng run rẩy nghẹn ngào, tầm mắt khẽ run chậm rãi đảo qua gương mặt anh tuấn của Hứa Úy nằm trên giường bệnh.
33 Editor & beta: June_duahau"Dậy rồi?" Sáng sớm, An Hòa vừa nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liền bắt gặp ánh mắt chuyển từ quyển báo chí qua của Hứa Úy. "Còn sớm?" Người nào đó khẽ lộ ra chút tươi cười bên khóe môi.
34 Lấy Lý Viêm và Trương Thân cầm đầu, mười mấy gương mặt thân quen của đại đội đặc chủng đều đồng loạt xuất hiện trước cửa phòng bệnh Hứa Úy. Nhớ tới bản thân mình mới vừa phát ra câu nói và âm thanh kỳ quái kia, An Hòa hận không tìm được cái hố mà chui xuống.
35 Bởi vì được An Hòa dốc lòng chăm sóc, một phần cũng do thân thể Hứa úy thực sự vượt trội, không bao lâu, bác sĩ đã thông báo anh có thể xuất viện. Vì thế hôm nay, người nào đó liền quang minh chính đại dẫn theo 'Hoa khôi' của tổng y viện mới bị lừa gạt 'thăng chức' làm bạn gái cùng nhau trở về đại đội đặc chủng.
36 Cuối cùng bạn học Chức Nữ vẫn phải đi ra ngoài 'tiếp khách'. . . . Ách. . . . . Hoặc là nói, bị bắt buộc ra ngoài tiếp khách thì thích hợp hơn một chút.
37 Lúc An Hòa nhìn đến chỗ góc rẽ bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe ba bánh, thì triệt để ôm bụng cười một tràng. Nhưng cô vẫn cố nín nhịn giữ cho anh chút mặt mũi, sau khi ho nhẹ một tiếng mới liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái.
38 Đám binh lính ở đại đội đặc chủng không giống như những người đàn ông khác, bình thường gặp được nữ binh đã khó, gặp được một nữ binh xinh đẹp càng khó hơn, mà gặp được một nữ binh xinh đẹp vui vẻ ngồi trên xe ba gác đã khó càng thêm khó.
39 Nháy mắt nhìn thấy nó, hai mắt An Hòa liền sáng lên. Cũng không quản nhà người ta có cho phép hay không, An Hòa liền bước một bước dài lại gần bên cạnh con chó lớn kia, bắt đầu cùng 'người ta' lôi kéo làm quen.
40 "Đừng nhìn nữa. . . Không sợ cổ dài ra à. " Hứa Úy có chút bất mãn liếc nhìn người bên cạnh. Lúc này đây mỗi bước đi của An Hòa đều không tình nguyện mà quay đầu lại.