Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.12

Chương trước: – Chương 2.11



Mới bước qua cửa , 1 thứ không khí ngộp ngụa bao trùm . Hoài Thu đón anh bằng gương mặt sưng sỉa . Anh đi luôn vào trong .

- Anh đứng lại !

Như không nghe , Đoàn Dũng đi luôn . Hoài Thu bật dậy như cái lò xo , thân hình nặng nề của cô lao vào anh , bàn tay đầy móng nhọm túm áo anh , cô hét lên.

- Tại sao đêm qua anh không về ? Tòa xử án buổi sáng thôi mà . Anh ở lại với nó phải không ?

Anh lừ đừ nhìn cô , rồi nhẹ đẩy ra.

- Mệt quá nên anh về nhà cũ , cũng cần thu dọn lại chút ít.

- Vậy tại sao tôi gọi điện thoại , anh không trả lời ?

- Không thích.

Câu trả lời nhát gừng của anh làm cho Hoài Thu nổi điên , cô giật mạnh áo anh.

- Có phải anh muốn em chết đi , anh mới vừa lòng ? Có bao giờ anh phải chờ đợi chưa ? Cứ đi ra , đi vào suốt đêm như con điên , nghĩ đến chuyện anh ở cạnh nó là em muốn chết cho xong.

Lắc đầu , Đoàn Dũng cố dịu dàng.

- Tại sao em không cố ngủ ? Giấc ngủ rất cần cho phụ nữ mang thai.

- Em không ngủ được , anh biết tại sao mà.

- Anh biết . Cho anh đi tắm rửa thay đồ đã.

- Không . Người gì đâu mà chẳng biết xin lỗi gì cả. Nhìn anh , em phát chán , Dũng ạ. Anh đau khổ vì phải chia tay với nó . Thái độ của anh như vậy làm sao em chịu nổi . Biết như vậy , ngày xưa em ở luôn bên Mỹ cho rồi .

- Anh xin lỗi.

Đoàn Dũng thở dài , lòng anh đầy ắp tâm sự. Anh thèm 1 mình để chìm sâu vào nỗi buồn , nhưng nhìn cô và chiếc bụng to xồ xề , lòng anh lại không nỡ . Nhưng hơn lúc nào hết , anh hiểu tình cảm dành cho Hoài Thu đã cạn kiệt . Nếu cô hiểu rằng trong anh đang là 1 sự nuối tiếc đến tận cùng , cô sẽ như thế nào đây ? Ngày xưa , anh luôn nghĩ đến 1 mái nhà có cô và anh . Anh đau khổ quay quắt đến suýt buông trôi đời mình khi biết cô đã có chồng . Vậy mà giờ đây , sao lòng anh trống vắng lạnh lùng.

Căn phòng ngủ bừa bãi tàn thuốc , và rượu , Đoàn Dũng nhăn mặt.

- Sao em không dọn dẹp vậy Thu ?

- Em làm không nổi . Anh không thấy em ngồi không còn mệt , huống hồ phải dọn dẹp . Thuê người làm , mẹ không cho , bảo để mẹ làm . Nếu không phải gần ngày sinh , em đã về Sài Gòn ở . Em chẳng thích ở đây chút nào.

- Thì cũng là em , em bảo dọn về ở chung với ba mẹ.

- Ừ , bây giờ em lại thích ở riêng . Mẹ của anh khó thấy mồ . Nghe nhạc lớn mẹ cũng la, ngủ hoài cũng la.

- Mỗi lần nghe nhạc mở lớn hết volume đến anh còn chịu không nổi . Mẹ xưa nay thích yên tĩnh , em ngủ hoài mẹ la là đúng . Mẹ muốn em hoạt động , sau này sinh nở dễ dàng ..

- Hừ ! Anh luôn về phe mẹ.

- Mẹ đâu rồi ?

- Qua nhà bác Bắc rồi . Ừ , mẹ đi , em thấy dễ chịu hơn.

Cuộc sống chung không mấy dễ chịu . Người ngăn nắp sạch sẽ , kẻ sống buông thả phóng túng . 2 kẻ từng vui vẻ lấy lòng nhau bây giờ lại xem nhau như cái gai khó chịu . Còn ông Bích vắng nhà thường xuyên hơn , chính ông không chịu nổi cô dâu phóng túng.

Buổi cơm tối dọn lên , Đoàn Dũng có vẻ tỉnh táo hơn sau 1 giấc ngủ dài.

- Mời ba ăn cơm , mời mẹ ăn cơm.

Ông Bích ngồi vào bàn nhăn nhó.

- Bà cho ăn như thế này sao ?

- Sao , không ngon à ? Tôi mệt lắm , không hơi sức đâu nấu năm ba món . Ai ăn được thì ăn , không thì thôi.

Hoài Thu đứng lên.

- Anh ăn đi , em không ăn . Ăn xong đưa em đi ăn cơm ngoài . Bảo thuê người làm không chịu , nấu ăn than mệt ..

Câu nói của Hoài Thu như ngọn lửa được khơi cho cháy bùng lên . Bà Bích cười nhạt.

- Ngày mai , anh chị ăn cơm ngoài , hoặc nếu cần nên về Sài Gòn ở , tôi chịu không nổi sự có mặt của chị. Tôi không phải con hầu.

Rầm ! Ông Bích vỗ mạnh bàn.

- Tất cả ngồi vào bàn ăn , không ai được nói tiếng nào!

Im lặng . chỉ có hai cha con ngồi vào bàn ăn , không khí nặng nề.

- Ngày trước con Bạch Thu không bao giờ dám hỗn hào như mày , nó luôn sạch sẽ ngăn nắp.

- Mẹ so sánh tôi với nó , sao ngày trước mẹ chê nó ? Nào đồ bần hàn hèn mọn, quê mùa , bây giờ mẹ khen nó . Mẹ mau thay đổi quá vậy mẹ. Mẹ như vậy , hèn gì ba luôn vắng nhà.

- Ổng vắng nhà là do mày , tao đúng là ngu ngốc nên tiếp tay ày . Nửa đêm mày dựng nó dậy bắt đi mua bánh bao , hủ tiếu .. Làm mẹ nó , tao chưa bao giờ hành hạ nó.

Hoài Thu cười nhạt.

- Lo cho vợ mà mẹ bảo hành tội à ? Mẹ ơi ! Mẹ khó vừa thôi , thời nay không phải thời mẹ chồng hiếp đáp con dâu được đâu , con cũng chẳng ngu để mẹ hiếp đáp.

Rầm ! Giận quá bà Bích ném cái ly trà đang uống dở vào tường , ly vỡ mảnh thủy tinh văng tung tóe . Tiếng ồn ào làm cho con bé Trúc thức giấc . Nó gào to lên.

- Dỗ nó đi , ồn quá !

Chị vú sợ hãi lắc chiếc nôi , nhưng càng dỗ nó càng khóc , con bé khóc thật khỏe . Đoàn Dũng trở về nhà giữa cơn hỗn tạp , suýt nữa anh đạp lên mảnh thủy tinh vỡ.

Đoàn Dũng bực mình.

- Em lại cãi nhau với mẹ, phải không Thu ?

- Ai thích cãi, bà ấy thích cãi để dập đồ lắm mà , đồng tiền làm ra đâu có mệt.

- Em vào đây tôi bảo !

Mặt Đoàn Dũng đầy sắc giận . Hoài Thu không dám cãi , cô riu ríu đi theo anh . Đoàn Dũng đóng cửa lại , nó như ra lệnh.

- Em ngồi xuống đó đi !

- Có chuyện gì vậy ?

- Em cần tiền đến độ vậy sao Thu ? Em rút hết tiền trong ngân hàng , luôn cả qũy tín dụng của công ty , lại còn vay của bọn xã hội đen .. Em có biết chính sự rút vốn của em đã khiến công ty cạn kiệt tiền , lương nhân viên chưa phát , tiền nộp cho tổng công ty trễ 20 ngày , cho nên họ không rót nguồn hàng . Hiện giờ , chúng ta đang nợ ngân hàng bao nhiêu , em biết không ? Em nói thật đi ! Em đánh bài phải không ?

Mắt Đoàn Dũng sáng quắc , Hoài Thu sợ hãi cúi đầu.

- Anh Dũng ! Em lỡ thua bài ..

- Tại sao vậy Thu ? Thứ tiêu khiễn đó đáng cho em vui lắm sao ?

- Anh .. luôn mặc kệ em , bảo sao em không tìm nguồn vui khác.

Đoàn Dũng vò đầu , cô đả đổ lỗi như thế thì trong phần lỗi này cũng có anh dự phần.

- Anh van em từ nay đừng như thế này , được không ?

- Nhưng em chán lắm . Ở nhà mẹ luôn sinh sự. Em biết vì bây giờ em hết tiền rồi .. Tại ai mà em hết tiền , có phải tại anh suốt ngày chìm đắm tưởng nhớ nó ?

- Được rồi , anh phải ra ngoài cửa hàng . Xe đâu ?

- Em .. thế rồi.

Đoàn Dũng kinh hãi nhìn Hoài Thu , lòng anh tràn đầy thất vọng . Hoài Thu đứng lên.

- Nếu như em có tiêu xài cũng là tiền của em , anh đừng có cái nhìn đó với em.

Đoàn Dũng đi luôn ra ngoài , lòng anh nặng trĩu . Mới 1 năm chung sống mà anh có cảm giác như mình gìa đi hàng chục tuổi.

Chờ cho Đoàn Dũng đi , Hoài Thu cũng đi . Mái nhà này đối với cô là địa ngục hơn là 1 gia đình . Tony Cường đang chờ cô , mặt anh ta hầm hầm.

- Trước đây , tôi hạn định cho cô 2 tháng , cô xin 3 tháng , tôi cũng thông cảm, nhưng kéo dài gần 4 tháng .. Thời hạn tôi được phép cư trú đã hết rồi , tôi phải về Mỹ , cô mau đưa cho tôi số tiền còn lại .

Ném xấp bạc lên bàn , Hoài Thu xẵng giọng.

- Đô la xuống , tôi chỉ có ngần này tiền thôi . Anh nhận phân nửa số tiền bảo hiểm là đủ lắm rồi , đưa cho anh thêm nữa , không có đâu.

- Cô nói sao ?

Hoài Thu hằn học.

- Trong lúc tôi chạy tiền bở hơi tai , thì anh vung tiền qua cửa sổ: vào nhà hạng nhất tha hồ uống rượu , uống không hết tắm cho gái bar . Anh nên xót thương tôi 1 chút chớ . Bề nào thì chúng ta cũng từng với nhau.

Tony Cường lạnh lùng.

- Tôi là vậy đó , cô nào có tốt với tôi . Muốn lấy lòng nhà Đoàn Dũng , cô tuôn tiền như nước mà , ráng chịu . Thay vì đưa cho tôi nửa số tiền bảo hiểm thì cô cao bay xa chạy , ăn xài phung phí với tình nhân . Tôi chỉ đòi hỏi những gì của tôi , luôn cả chgi phí tìm kiếm cô . Muốn sống với người mình yêu phải có gía của nó chớ , phải không ?

Mở bì thư , anh ta cộc cằn ném cọc tiền vào mặt Hoài Thu .

- Cô tưởng tôi xin cô chắc . Tại sao chỉ có bao nhiêu đó thôi ?

- Tôi hết cách chạy rồi.

- Hết cách ?

- Phải .

- Tôi muốn cô chạy cho ra giấy phép mở dịch vụ giới thiệu tuyển lao động xuất khẩu nước ngoài.

- Chi vậy ?

- Dịch vụ này rất ngon ăn . Mỗi lao động muốn xuất khẩu nước ngoài , như sang Đức chẳng hạn , cô thu của họ từ 5 đến 10 ngàn đô.

- Làm sao đưa họ đi ? Ai nhận ?

- Đầu óc của cô đâu rồi ? Sao hồi muốn giết chồng của cô , cô thông minh dữ vậy ? Chạy cho tôi giấy phép . Xong , cô ngồi đó thu tiền cho tôi.

Hoài Thu châm biếm.

- Anh không sợ tôi lấy tiền cao bay xa chạy nữa hay sao ?

- Cô sẽ không dám , bởi vì cô xem thằng Dũng hơn tất cả mà .

- Tôi không muốn làm . Nghe lời anh khác nào tự chui vào rọ.

- Tôi ra lệnh cho cô phải làm . Số tiền này , cô cầm lại đi mang lo thủ tục tôi đưa đi.

- Cha mẹ anh , sao anh không nhờ họ?

- Không . Tôi và cô cùng đi chung trên 1 con thuyền , sống cùng sống và chết cùng chết.

Hoài Thu chán nản . Rời bỏ đất Mỹ , cô cứ tưởng mình thoái khỏi hắn , 1 tên ma cô chuyên sống dưới váy đàn bà . Đúng là chạy trời không khỏi nắng . Cô thật sự không muốn làm những điều phi pháp , cô không muốn mất Đoàn Dũng . Nhưng dễ gì Tony Cường để cho cô yên thân . Thôi thì đành nhắm mắt xuôi tay.

Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 3

Loading...

Xem tiếp: – Chương 3

Loading...