Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.7

Chương trước: – Chương 1.6



Từ thư viện đi ra , Bạch Thu toan băng qua đường , chợt cô đứng lại vì Trung Kiên chạy xe đến . Hôm nay anh diện ra trò , áo sơ mi xanh ủi thẳng nếp . Nhưng không , anh chạy luôn qua mặt cô và thắng lại trước mặt Phi Oanh.

- Lên đi chứ Oanh !

- Anh đón em hay đón cô ả vậy ?

- Dĩ nhiên là đón em , người ta có nhạc sĩ nổi tiếng đón rồi.

- A ! Vậy anh bị nó đá nên tấp vào em . Em là cái gì của anh đây , Trung Kiên ?

- Thôi mà em , anh sáng mắt ra rồi . Người ta thường nói :”Mua heo chọn giống , cưới vợ chọn dòng”, trăm cô gái đẹp đều thực dụng lẳng lơ.

Trung Kiên nói thật to và cười vang . Chưa bao giờ Bạch Thu tưởng tượng Trung Kiên tầm thường đến như vậy , vậy mà cô và anh trải qua gần 2 năm yêu nhau . Chừng như quá đủ, anh kép tay Phi Oanh ôm qua bụng mình , cho xe vòng lại phóng đi.

- Ngoạn mục thật ! Chưa đá người ta , người ta đã đá cho 1 cái đau điếng.

Bạch Thu quay lại , cô không thấy buồn vì những lời chua ngoa kia . Lúc vừa lớn lên, cô đã gặp nhiều như thế . Hơn 2 năm qua rời quê lên thành phố học , thỉnh thoảng cô vẫn chứng kiến nhiều chuyện đau lòng đôi khi muốn hiền cũng không được.

- Bạch Thu !

Đoan Trang đứng chắn trước mặt Bạch Thu châm biếm.

- Cậu và Hạ Liên chơi thân lắm mà . Cậu là đồ vong ơn bội nghĩa , chơi với bạn rồi cướp người yêu của bạn , may là anh tớ thức thời bỏ cậu trước.

Bạch Thu lạnh lùng lách qua , Đoan Trang được nước thừa thắng xông lên.

- Cậu không nói gì được , phải không ? Sự thật đúng quá còn gì . Nhưng cậu đừng có mơ, Đoàn Dũng thích cậu chẳng qua cậu giống người yêu cũ của anh ấy thôi . Rồi anh ấy cũng bỏ cậu thôi.

- Cậu nói hết chưa ?

- Chưa.

- Nói cho hết đi.

- Nghe nói cả em rể của cậu , cậu cũng thích luôn nữa mà.

- Thực như thế đấy rồi sao ?

- Thì mày là đồ vô sỉ.

Bốp ! 1 cái tát tay như trời giáng vaò mặt Đoan Trang . Bạch Thu gằn giọng.

- Cái tát này là cảnh cáo đấy !

- Đồ chó ! Mày dám đánh tao.

Đoan Trang hung dữ lao vào cấu xé Bạch Thu . Bốp ! Bốp ! 1 cái tát thứ 2 , rồi thứ 3 . Bạch Thu cười nhạt.

- Thôi cậu đi . Cậu đánh không lại tớ đâu.

Đám đông xúm lại can , Bạch Thu bị lôi đi . Đứng từ xa mục kích , Đoàn Dũng bật cười thầm . Hoá ra cô bé cũng hung dữ không kém . Anh chợt nhật ra từ Bạch Thu có 1 điều gì đó lý thú và đặc biệt . Anh rồ máy xe đuổi theo cô.

- Bạch Thu !

Cô lầm lì đi.

- Anh đừng theo tôi có được không ? Tôi không thích anh chút nào đâu , Hạ Liên thích anh đấy.

- Hạ Liên thích anh là chuyện của cô ấy , riêng anh , anh thích em thôi.

- có phải anh từng nói như vậy với nhiều cô gái ?

- Em muốn nghĩ thế nào cũng được .

- Anh và tôi không có kết quả gì đâu . Tôi sắp về quê đi dạy . Người nổi tiếng như anh nên chọn cô gái nhà giàu thì hơn.

- Xe buýt đến , cô len nhanh người lên xe , Đoàn Dũng đứng tần ngần nhìn theo . Anh hiểu ít nhiều hình bóng đã đi vào trái tim mình . 1 ht của qúa khứ buồn đau tan vào quên lãng . Bạch Thu ! Ta yêu em . Mùa thu của trái tim anh.

o0o

- Bạch Thu !

Thắng đứng chắn trước mặt Bạch Thu , mặt đỏ rực vì rượu . Bạch Thu nhăn mặt đứng lùi lại.

- Xin anh tránh ra cho tôi đi !

- Đi Sài Gòn mấy năm em đẹp ra . Nghe nói em đã đậu tốt nghiệp về đây làm cô giáo dạy ngoại ngữ . Em chẳng những đẹp mà lại còn học giỏi , chẳng bù với con vợ của anh . À ! Mà nó cũng là em của em kia mà , sao nó chẳng giống em gì cả ? Đã ngu mà còn dữ như bà chằn.

Bực mình quá , Bạch Thu xẵng giọng.

- Này ! Dượng ăn nói cho tử tế . Vợ của dượng là em gái của tôi , dượng nên xưng hô cho đàng hoàng.

- Chà ! Em lại lên mặt . Cho em được phép lên mặt đó . Con gái đẹp , chảnh 1 chút càng đáng yêu hơn.

Gà chờn vờn 2 tay như muốn ôm Bạch Thu . Cô hụp người tránh gã , nhanh hơn gã ôm được cô , chờn vờn định hôn cô.

- Buông tôi ra ! Anh làm cái gì vậy hả?

- Anh yêu em . Em với vợ anh cùng cha thôi mà . Chị em lấy 1 chồng càng vui ..

Bốp ! Bạch Thu tát mạnh vào mặt gã . Chưa hết , cô hốt 1 nắm cát dưới đất quăng vào mặt gã . Gã ôm mặt.

- Em điên hả, Bạch Thu ?

Nhoài người ra , Bạch Thu phóng chạy thoát thân . Xem chừng gã không đuổi theo , Bạch Thu đứng lại . Tủi thân , cô ngồi luôn trên cỏ bật khóc . Thật lòng cô không muốn quay về quê , những chuyện đau lòng cứ luôn đến.

- Sao con ngồi đây , Bạch Thu ? Con khóc à ?

Gạt nước mắ t, Bạch Thu ngẩng lên.

- Mẹ !

- Lại có chuyện với bên ấy nữa à ?

- Dạ không . Mẹ này ! Con xin dạy ngoài trường cấp ba thị xã , mẹ ra ngoài ấy sống với con nghe mẹ.

Bà Bạch lắc đầu.

- Sao được hả con ? Ra ngoài ấy nhà đâu mà ở, mẹ làm gì để sống ? Vả lại , mẹ quen với rẫy bái rồi , trồng rau nuôi heo , gà là niềm vui của mẹ mà . Con cứ ở thị xã 1 tuần 2 tuần về nhà 1 lần là được rồi.

Bạch Thu thất vọng ngồi im , cô biết khó thuyết phục mẹ . Bà quen với cuộc sống ở thôn dã , còn cô mỗi lần về nhà là đối mặt với Thắng , với những hành vi khả ố của gã.

- Mẹ biết con ghét nhà bên ấy ..

- Mẹ đừng bao giờ cho thằng Thắng vào nhà mình , con ghét hắn !

- Thôi về nhà đi con , ai lại ngồi ngoài đường khóc như vậy . Ba con tìm con sáng nay đó.

- Tìm con làm gì ? Con không thích ông ấy . Mẹ cũng kỳ nữa , cứ để ông ta đến nhà hoài.

Bà Bạch gượng cười.

- Ổng muốn thăm con thôi mà.

- Con muốn được yên thân . Mẹ có thể tha thứ cho người phụ bạc mình , nhưng con thì không .

- Thôi , về đi con.

2 mẹ con im lặng đi bên nhau . Làng quê yên tĩnh , Bạch Thu cứ ngỡ mình sẽ quên , nhưng không lòng cô không yên tĩnh chút nào , nỗi nhớ cứ dâng trào ngút ngàn.

Tiếng hát của cô ca sĩ trên đài phát thanh càng gợi thêm nỗi nhớ.

“Em có nhớ 1 buổi chiều mình bên nhau.

Mắt em xanh thẳm cho anh chìm vào biển nhớ.

Thu ơi ! Hãy mở cửa đi em .

Cánh cửa vô cùng xin chớ khép lạị.”.

Anh viết cho cô hay cho người tình trong quá khứ ?

- 2 mẹ con về hồi nào vậy ? Lúc nãy tôi đến nhà mà nhà đóng cửa.

Ông Bạch vui vẻ.

- Bạch Thu ! Chừng nào đi dạy hả con ?

- Dạ , tuần sau.

- Có cần ba mua cho chiếc xe không ? Xe Trung Quốc nhưng mua loại chất lượng cao kìa . Ba cái xe dỏm , đi nó vật chết đó.

Bạch Thu lạnh nhạt.

- Không cần đâu ba . Ý con muốn đưa mẹ con ra ở nhà tập thể của trường cho con , khỏi đi về.

- Sao được . Cuộc sống của mẹ con gắn liền với ở đây . Con đi đi về về là được rồi . Ba cho tiền mua xe nè , cầm lấy đi.

- Dạ . thôi.

- Thôi gì mà thôi . Con tự ái với cha mẹ là dại dột con ạ. Ba biết con hận ba bỏ mẹ con , nhưng ba cũng có khổ tâm riêng . Chính vì hiểu ba nên mẹ con tha thứ cho ba , ba cũng đâu để con thiếu thốn.

Bạch Thu cay đắng.

- Có bao giờ ba tự vấn lương tâm ba : nhà bên ấy đầy đủ, nhà cửa khang trang , có kẻ ăn người làm . Vậy mà bên này 1 mái nhà dột đến nửa năm , mẹ con cứ phải chắp và bằng tàu lá dừa rồi rơm rạ. Có lúc con về thăm nhà , nửa đêm trời mưa , 2 mẹ con ngồi thu mình trong 1 góc , căn nhà dột nát hết.

- Ba xin lỗi . Ba có biểu dì Lan đưa , tại bà ấy . con cũng nên thông cảm . Tiền bạc , dì Lan con quán quyến hết , số tiền này cho con là do ba giấu được mới có.

- Vậy thì ba giữ nó lại đi , con không lấy đâu . Thấy con mua xe , dì ấy lại nghi ba giấu giếm đem sang đây , rồi chửi bới mẹ con . Ba cất đi.

- Không , ba đã bỏ rơi mẹ con của con , hãy để ba góp phần 1 chút . Nhìn thấy con công thành danh toại , ba vui lắm . Mấy đứa bên kia nhiễm tính tình mẹ nó , có đứa nào ra hồn đâu.

Ánh mắt ông như van nài , Bạch Thu quay đi . Bà Bạch xen vào.

- Con nên cầm lấy đi Bạch Thu . Đường ra thị xã những hai ba chục cây số , xe không có , con đạp xe nổi không . Ba con đã có thành ý , con cũng nên nhận.

Bạch Thu đành cầm lấy.

- Con xin cám ơn ba.

- Không biết mua xe thì nhờ thằng Thắng nó dắt đi.

Bạch Thu mím môi , cô không muốn nói ra hành vi khả ố của Thắng , mà chắc gì ba đã tin cô . Ông còn giao hết quyền trông coi nhà máy xây xát gạo cho gã nữa kìa.

- Thôi , ba đi về đây . Hay ba biểu thằng Thắng sáng mai đưa con đi ?

Bạch Thu hốt hoảng.

- đạ, không cần đâu ba . Con có bạn quen ngoài thị xã , họ cũng biết coi xe . Con nhờ họ được rồi.

- Ừ, nhớ mua thêm mớ quần áo mặc để đi dạy nữa nghe con.

- Dạ.

Lần đầu tiên Bạch Thu có cái nhìn thiện cảm hơn với cha . Thực ra thì do chính cô cự tuyệt sự giúp đỡ của cha , tạo nên 1 khoảng .

cách xa lạ với ông , để có những lúc đứng bên này đường nhìn vào nhà riêng của cha , cô ngậm ngùi cho số phận mình . Cũng cùng 1 người cha , nhưng số phận của những đứa em khác mẹ kia hoàn toàn khác cô . Con bé Na mới 8 tuổi đầu đã đeo vàng đầy tay , đầy cổ. Thằng Kiệt mới 14 tuổi đã biết chạy xe lạng lách bạt mạng . Còn Lý – vợ của Thắng – suốt ngày rong chơi hết sòng bạc này đến sòng bạc kia . Chỉ có cô và mẹ thiệt thòi , hẩm hiu ..

Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.8

Loading...

Xem tiếp: – Chương 1.8

Loading...