Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.8

Chương trước: – Chương 1.7



Gâu . gâu . Con Mực sủa vang . Bạch Thu chạy ra cổng , cô sửng sốt.

- Anh Dũng !

- Anh tìm nhà em giỏi ghê chưa ?

- Anh . anh xuống đây làm gì ?

Đoàn Dũng chìa túi quà ra phía trước.

- Chúc mừng em sắp làm cô giáo .

- Cám ơn.

Bạch Thu lúng túng nhận lấy , rồi đứng im nhìn anh.

- Anh vào nhà được chớ ?

- Dạ.

Con Mực cứ vòng quanh Đoàn Dũng hỉnh mũi ngửi , nó không sửa nữa . Anh vỗ lên đầu nó.

- Quen mà anh bạn.

- Làm sao . anh biết nhà em mà tìm ?

- Đường đi trong miệng thôi mà.

Anh cười khẽ.

- Anh hổi thầy hiệu trưởng , thầy bảo em được phân công dạy Anh Ngữ cho trường Nguyễn Viết Xuân . Anh đến đó , người ta chỉ về đây . Anh đi tìm em vì Trung Kiên đã cưới vợ. Chắc là em không đuổi anh về ngay chứ , Bạch Thu ?

- Hạ Liên . khỏe không anh ?

- Cô ấy thì khỏe rồi . Có 1 điều anh cần nói rõ với em . Anh và Hạ Liên quen nhau , anh đang ký hợp đồng với công ty đĩa hát của ba Hạ Liên . Đấy là công việc , còn người anh yêu là em.

Anh đứng sát vào cô.

- Em và Trung Kiên đã thật sự chia tay , tại sao anh không thể gặp em chứ ? Em có đuổi , anh cũng không về ngay đâu.

- Anh thật là ..

- Bướng và lì lợm , phải không ?

Bạch Thu đỏ mặt trước ánh mắt cháy bỏng tình yêu . Cô đứng lùi lại , anh bước tới trước.

- Anh phải vào nhà chào mẹ em đã chứ.

Bạch Thu thở nhẹ bước theo . Niềm vui bỗng tràn ngập tâm hồn cô , vì anh đã đến , không như ngày hôm qua và trước đây mấy phút , cô còn thẫn thờ đau khổ thương nhớ.

o0o

Đi cẩn thận từng bước xuống con dốc hẹp , Đoàn Dũng nhăn nhó.

- Em đi nhanh quá vậy , Thu . Cẩn thận , coi chừng ngã đó.

Bạch Thu dừng bước quay lại , cô bật cười vang vì anh đi từng bước như dò dẫm.

- Không té đâu . Anh cứ đi như em vầy nè . Nắm tay em đi !

Nắm tay cô , anh cười ngượng ngùng.

- Em đi nhanh như sóc vậy.

- Em quen rồi . Thuở nhỏ, ngày nào em không đi tắm suối . Mỗi lần về đây là em lại xuống suối , nằm ngay dòng nước chảy tắm mát , thích lắm !

- Trông em mạnh mẽ thật đấy . Ơ kìa ! Tới nơi rồi Bạch Thu , đẹp quá !

- người ta gọi nơi này là suối Mơ . Xưa kia ở đây rất hoang dã , bầy khỉ đến hàng chục con hay ra trèo lên cây hái trái ăn . Bây giờ người ta săn bắt quá , nên chẳng còn thấy con nào .

Đoàn Dũng ngây người ra ngắm dòng nước đở từ trên cao xuống . Tiếng nước chảy ầm ầm , bọt nước trắng xóa trôi theo dòng mà đi.

- Mình xuống đó đi , anh Dũng .

Cả 2 đi trên những gộp đá to , nước dưới chân trong veo . Đến gộp đá to và phẳng , Bạch Thu ngồi xuống , thả 2 chân xuống nước , cô nhìn anh.

- Anh ngồi đi chứ.

- Thiên nhiên hùng vĩ thật ! Đứng trước thiên nhiên rộng lớn , anh chợt thấy mình nhỏ bé vô cùng . Ở đây , anh thấy lòng thanh thản kỳ lạ.

- Có đề tài cho anh viết nhạc đấy.

Đoàn Dũng kêu lên hạnh phúc.

- Phải đó , anh vừa nhớ ra mấy câu thơ của Xuân Diệu.

“Em ơi ! Trời đất bao la.

Mượn trong vũ trụ làm nhà anh em.

Tình yêu – dấu đã như in.

Dù hoa cỏ, đá lòng quên được nào .”.

Anh qùy trước cô , nhìn sâu vào mắt cô.

- Anh chỉ muốn được ôm em vào vòng tay anh thật chặt , Thu ạ.

- Vâng .

Bạch Thu vòng tay qua cổ anh , cằm cô tựa lên vai anh.

- Anh hãy đọc thơ đi , em thích nghe anh đọc thơ.

- Chưa bao giờ anh thấy mình hạnh phúc như lúc này . Hạnh phúc như lần đầu tiên biểu diễn thành công và được những tràng pháo tay cổ vũ nồng nhiệt . À ! em ngồi yên anh chụp mấy bức ảnh , Thu nhé.

Nắng lên cao , cả 2 cùng ngâm mình dưới dòng nước . Bạch Thu tinh nghịch tát nước vào người anh . Anh đuổi bắt cô và giữ chặt cô trong vòng tay mình.

- Bạch Thu ! Anh yêu em.

Cô khép mắt đón nhận nụ hôn , không gian chừng như ngưng đọng.

- Anh Dũng ! Thật sự em rất hạnh phúc khi được bên anh , nhưng em cứ ray rứt . em có lỗi với Hạ Liên . Nếu như không có em , anh sẽ đến với Hạ Liên , đúng không ?

- Tình cảm là sự rung động của trái tim , anh chưa hề có 1 cảm xúc nào từ phía cô ấy.

- Nhưng em muốn . anh đừng nói gì cả với Hạ Liên , nghe anh.

- Tại sao phải giấu giếm tình yêu của chúng ta ? Em có nghĩ là dưới ánh sáng mặt trời , không có sự thật nào không phơi bày.

- Em biết , nhưng hãy hứa với em đi.

- Được rồi , anh hứa . Nhưng em cũng phải hứa , 1 tuần cho anh gặp 1 lần.

- Được.

Anh lại hôn cô , những nụ hôn ấm nồng tha thiết.

o0o

Vừa lên đến đầu dốc ra con lộ trải nhựa , Bạch Thu suýt hét lên vì Thắng . Thắng phanh xe lại trước cô.

- Anh đi tìm em sáng giờ.

Bạch Thu khó chịu.

- Tìm tôi làm gì ?

- Không phải em định đi mua xe sao ?

- có , nhưng tự tôi mua được.

Mắt Thắng quắc lên nhìn Đoàn Dũng vẻ lịch lảm trí thức của anh làm gã nổi giận.

- Thì ra em đã có người.

- Anh đừng có hồ đồ , tránh ra cho tôi đi !

- nếu như anh không tránh ?

- Anh đừng tưởng tôi im lặng là sợ anh , chẳng qua vì tôi không muốn ba tôi buồn . Anh đừng quá đáng.

Lùi lại , Bạch Thu khoác tay Đoàn Dũng.

- Mình về nhà thôi , anh Dũng .

Thắng bặm môi giận dữ nhìn theo , gã biết mình kém xa gã đàn ông lịch lãm kia , nhưng nhất định gã không bỏ cuộc.

Đoàn Dũng im lặng đi bên Bạch Thu, cô đi sát vào anh ấm ức.

- Thế đấy , em van mẹ ra thị xã sống , mẹ không chịu đi . Về đây , em cứ phải gặp hắn . Mỗi lần gặp hắn , em đến buồn nôn luôn . Lẽ ra hắn phải gọi em là chị vợ, nhưng cứ hỗn hào “anh với em”.

Đoàn Dũng lo lắng.

- An lo cho em , Thu ạ.

- Em sẽ không về nhà nữa , mẹ sẽ hiểu cho em thôi . Sáng ngày mai , anh về thành phố thì em cũng đi thị xã.

- Anh sẽ gọi điện thường xuyên cho em . Chưa xa em , anh đã nghĩ khi về thành phố 1 mình , rồi mỗi ngày không được nhìn thấy em , anh sẽ nhớ lắm , Thu ạ.

- Em cũng vậy . Em sẽ nhớ anh rất nhiều .

Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.9

Loading...

Xem tiếp: – Chương 1.9

Loading...