Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.10

Chương trước: – Chương 2.9



Họ đã đi . Hoài Thu ngang nhiên đến và anh đi cùng với cô ta . Bạch Thu đứng sững giữa căn phòng khách , mới mấy phút trước đây hãy còn ồn ào và bây giờ lạnh lùng trống vắng , chỉ có cô với 1 nỗi buồn vô tận.

Cô không còn giọt nước mắt nào để khóc cho sự phản bội . 2 ngày qua , cô đã hưởng 1 thứ hạnh phúc ảo ảnh giả dối , đau đớn thay . 2 ngày qua anh dỗ ngọt bằng những lời giả dối . Cô vừa yêu anh , vừa căm thù anh . Tiếc rằng cô quá yêu anh và càng yêu để hiểu rằng cuộc đời cô là địa ngục . Em sẽ không tha thứ cho anh . Hết tất cả rồi , Dũng ạ.

Soạn quần áo cho con và mình , Bạch Thu quyết định , 1 quyết định mà từ đây sẽ làm cô đau lòng.

- Ủa ! Vợ thằng Dũng .

Ông Bích bật dậy như cái lò xo.

Bạch Thu cúi chào ông.

- Thưa ba.

- Con .. con đi 1 mình , ha? Thu ?

- Dạ. Mẹ đâu hả ba ?

- Mẹ con .. đi vắng rồi.

Thái độ của ông thật lúng túng , ông lấy cho cô ly nước .

- Con ngồi đi . Định đi dạy lại chưa ?

- Dạ, còn nghỉ 1 tháng nữa . Ba mẹ đều khỏe chứ ạ ?

- Ừ khỏe . Thu này ! Ba hiểu thằng Dũng làm con buồn . Ba thương con lắm , nhưng con hãy thông cảm, nó đang bị áp chế.

Bạch Thu cúi đầu cố ghìm nước mắt , ông vừa khơi lên ở cô 1 tâm sự não nề của 1 người vợ bị phản bội.

Đoàn Dũng giật thót người , anh muốn lùi lại mà không kịp nữa . Bạch Thu ngẩng lên và anh đang dừng lại ở bậc thang cuối cùng , cả 2 nhìn nhau . Anh mặc áo thun , quần đùi , người đầy mồ hôi.

- Anh Dũng ơi ! Mang hết đồ lên đi chứ anh.

Tiếng của Hoài Thu , Bạch Thu đứng dậy , Hoài Thu đang đi xuống , cô mặc bộ quần áo trong nhà . Đến lúc này , Bạch Thu mới chú ý đến mớ đồ lỉnh kỉnh phía trước . Nhìn thấy Bạch Thu , Hoài Thu hất mặt.

- Cô đừng nhìn tôi kiểu đó . Tôi đã được mẹ nhìn nhận và cho phép tôi dọn về đây ở . Suy cho cùng , cô có con và tôi cũng sắp có con . Tôi chỉ đòi lại người tôi yêu mà thôi.

Toàn thân Bạch Thu run lên , cô tưởng mình có thể ngã qụy trước 1 thực tế đau đớn . Khi đến đây cô đã chấp nhận mình là kẻ bại trận , vậy mà nỗi đau anh gây ra cho cô còn gớm ghê hơn . Nắm 2 tay mình thật chặt , Bạch Thu nhìn sâu vào tình địch.

- Tôi sẽ ly hôn . Tôi chấp nhận ly hôn để trả cho chị những gì của chị. NgưỜi xưa thường nói cũng như chị luôn bảo tôi : “người ta giữ kẻ muốn ở lại , không ai giữ kẻ muốn ra đi”, cho nên chị an tâm sống với anh ấy . Có điều .. đừng nên dồn anh ấy vào con đường cùng.

Quay sang cha chồng , cô nghẹn ngào.

- Thưa ba , con về.

- Bạch Thu ! Con nên nán lại ..

- Con không sao đâu ba .

Bạch Thu bước nhanh ra ngoài , đây sẽ là lần sau cùng cô đến đây . Nếu ngày hôm qua cô còn đau đớn còn tiếc nuối những ngày ấm êm hạnh phúc bên anh , thì giờ đây tất cả đã hết . Chia tay quay lưng mà không hề nuối tiếc.

- Bạch Thu !

Đoàn Dũng đuổi theo.

- Nghe anh nói đi Thu.

Chiếc xe tắc xi trời đến , Bạch Thu leo nhanh lên , cô đóng sầm cửa lại ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

- Bạch Thu .. Bạch Thu ..

Hình bóng anh xa mờ sau lưng cô , những giọt nước mắt đau thương của Bạch Thu lúc này đây trào ra như ngọn suối.

o0o

- Anh biết anh không đủ tư cách để xin em tha thứ , nhưng em đừng ly hôn , được không Thu ?

- Anh muốn cùng 1 lúc sống với 2 người phụ nữ à ?

- Anh ..

Bạch Thu lạnh lùng.

- Em đã nộp đơn tại tòa rồi . Căn nhà này , em trả lại cho anh . Anh yên tâm ! Em sẽ không đòi hỏi bất cứ 1 điều kiện nào ngoài việc được nuôi dưỡng bé Khang khi 2 chúng ta ly hôn.

Đoàn Dũng buồn rầu nhìn mọi thứ được Bạch Thu thu dọn lại . Anh đã làm thương tổn cô nhiều quá , lời nói nào trong lúc này cũng thành gỉa dối.

Trên chiếc nôi , bé Khang nằm đập chân bành bạch , nó nói vang những âm thanh vô nghĩa . Bước lại nôi con , Đoàn Dũng luồn tay bế nó lên . Thằng bé nhìn Dũng và cười , nụ cười ngây thơ vô tư . Xúc động , anh ôm con , giọt nước mắt ăn năn lăn nhanh trên má con.

- Con hãy ngoan nha Khang nhé! Ba thật không xứng đáng làm ba của con.

Anh đến ngồi trước cô.

- Anh van em đừng đi Thu ạ! Căn nhà này là của em , dẫu chúng ta không còn sống chung nữa thì nó vẫn là của em và con.

- Khi em và anh đã chia tay , em không còn muốn nhận bất cứ thứ gì . Cuộc sống xưa nay em vốn bình dị, em sẽ trở về khu tập thể như xưa . Về bé Khang , xin anh đừng gặp nó.

Cô đóng nắp vali lại , gọi to.

- Mẹ ơi ! Xong chưa ?

Bà Bạch buồn hiu hắt.

- Xong hết rồi , còn chờ xe nữa thôi.

Xe đến , Bạch Thu chỉ mang đi những gì của cô : 1 hành trang nghèo nàn . Đoàn Dũng đứng lịm người trong cảm giác bị hắt hủi . Cô thật cứng đầu , tại sao cứ nhất định phải chia tay ? Anh quay về thành phố với 1 tâm trạng vừa giận vừa đau đớn . Giận cô cứng đầu , đau đớn vì chính mình là tan vỡ hôn nhân của mình.

Mang tâm trạng não nề nên chẳng muốn quay về nhà , Đoàn Dũng cứ đi , rượu uống mềm môi sao nỗi buồn vẫn không vơi đi.

- Anh Dũng !

Hạ Liên thảng thốt giằng chia bia trên tay anh.

- Đừng uống nữa , anh Dũng!

- Hạ Liên phải không ? Tại sao em ở đây ? Trai chai rượu lại cho anh .

- Anh say quá rồi , tại sao anh lại bê bối như thế này , hả anh ?

Đoàn Dũng lè nhè.

- Say đâu mà say , say mà anh còn nhận ra em là Hạ Liên . Ngồi xuống đây uống rượu với anh . Anh buồn quá ! Bạch Thu nhất định ly hôn với anh . Cũng tại anh , cô ấy bỏ anh là đáng kiếp.

- Bạch Thu đòi ly hôn ?

- ừ . Rót rượu ra đi chứ Liên . Anh em mình cùng uống cho quên đời , quên đi nỗi buồn ..

Đoàn Dũng gục xuống bàn , anh đã quá say . Hạ Liên lắc đầu . Cô không còn thấy ghét Bạch Thu , bởi chính việc đau khổ hôm nay có cô dự phần trong đó.

- Anh Dũng ! Em đưa anh về.

Đoàn Dũng lặng im cho Hạ Liên dìu anh . Chỉ những say mềm môi anh mới tạm quên nỗi đau dày xé mình.

- Không cần cô đưa anh ấy về , tránh ra đi !

Từ lúc nào , Hoài Thu xuất hiện , cô đẩy Hạ Liên ra . Hạ Liên nổi giận.

- Chắc là chị vui lắm khi anh Dũng như thế này . Tại sao chị cứ luôn làm khổ anh ấy ?

Hạ Liên lạnh lùng.

- Đâu can hệ gì đến cô . Anh Dũng ! Về nhà thôi . Suốt ngày cứ say xỉn , nhạc không viết cửa hàng không ngó tới , chán thật !

Chị nên buông tha anh Dũng , để anh ấy về với Bạch Thu . Anh Dũng mà như thế này là tại chị tất cả. Tôi ân hận đã tiếp tay cho chị , chị là con người nham hiểm.

- Cô nói đủ chưa ? Nếu như Đoàn Dũng có bỏ tôi , anh ấy cũng không thèm để mắt đến cô đâu , tốt nhất cô nên câm miệng lại . Tôi là con người nham hiểm đó , rồi sao ?

Câu nói của Hoài Thu như đổ dầu vào lửa , Hạ Liên mím môi giáng xuống 1 đòn chí tử.

- Chị tưởng tôi không biết chị là thứ gái bao à ? Tôi còn biết chính chị đã phá hỏng thắng xe giết chồng của chị, cái người tiếp tay cho chị, hắn đã sang , chị tưởng nuốt gọn số tiền bảo hiểm 1 mình à ?

Đang dìu Đoàn Dũng , Hoài Thu như giẫm phải lửa , cô buông Đoàn Dũng ngã lăn cù xuống đất , quay nhìn Hạ Liên .

- Cô nói bậy bạ cái gì vậy ?

- Hình như chị có vẻ sợ. Nếu tôi nói bậy , sao chị lại sợ nhỉ?

Khom người , Hạ Liên kéo Đoàn Dũng ngồi dậy , cô túm áo anh.

- Anh tỉnh lại đi! Anh đang chung sống với 1 con rắn độc , anh biết chưa ?

- Tôi cản cáo cô không được nói bậy.

- Tôi không sợ chị đâu . Nhất định tôi sẽ cho anh Dũng thấy bộ mặt thật của chị.

Hạ Liên bỏ đi , gian phòng có máy lạnh mà mồ hôi Hoài Thu rịn trên trán . Tony Cường đã sang ?

Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.11

Loading...

Xem tiếp: – Chương 2.11

Loading...