81 Diệp Thời Tranh chạy đến bệnh viện mà lòng thì như lửa đốt, hai người đều đã đưa vào phòng eICU. Một người là vì trúng đạn, người kia thì bị viêm phổi do suy hô hấp.
82 Diệp Xuyên ngồi dựa vào đầu giường, thật cẩn thận kéo áo bệnh nhân trên người Hắc Lục ra, cau mày quan sát vai trái được băng bó thật dầy của hắn, rất cẩn thận vươn tay chạm vào băng vải, “Là ở đây sao?”“Ừ.
83 Đang đứng chờ xe giữa một đám người châu Âu mắt xanh mũi cao, Diệp Thời Phi liếc mắt một cái liền thấy được Cao Lãng. Gương mặt đã mơ hồ trong trí nhớ, bất chợt xuất hiện rõ ràng như thế ngay trước mắt, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, trong lòng Diệp Thời Phi vẫn rất hợp thời nảy sinh ra cảm giác không chân thật.
84 Nghiêm Hàn vừa thay áo blouse ra, thì nghe giọng của Trần Chú ở ngoài cửa phòng thay quần áo kêu hắn, “Nghiêm Hàn? Nghiêm Hàn?”“Ở trong này. ”Nghiêm Hàn đáp ứng một tiếng, vừa săn tay áo sơ mi vừa đi ra, “Hôm nay cậu tăng ca hả?”Trần Chú gác chân ngồi trên bàn cười tủm tỉm cao thấp đánh giá hắn, “Cậu định ăn mặc như vậy mà đi sao? Không quay về nhà thay bộ quần áo nhìn bảnh một chút để đi xem mắt hả ?”Nghiêm Hàn tức giận trợn trắng mắt, “Cậu còn mặt mũi mà nói chuyện này hả?”“Sao lại không chứ?”Trần Chú cười to, “Đây không phải chuyện tốt thì là gì, chứng tỏ lão thái thái xem trọng cậu.
85 Cảm giác đối với mùa hè của Diệp Xuyên luôn luôn phức tạp. Đây là một mùa mà nhắc tới lại khiến cho người ta mệt mỏi buồn ngủ, có thể lấy cớ đi hóng mát để chạy ra ngoài uống bia ăn thịt nướng lúc nửa đêm, chỉ mặc áo may ô quần short thủng thẳng thả bộ bên đường, cũng có thể ngồi trên lề đường, ấp một ly trà hương vị thảo dược mát lạnh trong tay, chậm rãi tiêu phí toàn bộ buổi chiều.