21 Tôi và Mr. Bu chính thức thân thiết với nhau từ một mùa hè rực rỡ. Máy làm đá của nhà hàng nơi tôi làm thêm bị hỏng, ngày nào cũng phải sang quán cà phê mà Mr.
22 Ở Hạ Môn người ta phát âm kiểu Mân Nam, vô cùng nhẹ nhàng. Năm đó ở Cổ Lãng Tự tôi cũng bị ảnh hưởng bởi người dân địa phương, tốc độ nói chậm hơn, giọng điệu cũng dịu dàng đi ít nhiều.
23 Không nhớ quãng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên tôi thấy rất buồn chán, tới nỗi muốn giải phóng cho bản thân một lần. Thế là tôi vào quán bar, cùng một đám tình nguyện viên uống rượu ở trên tầng cao nhất.
24 Tôi thường kể với mọi người, một năm ở Cổ Lãng Tự là một trong những quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời tội.
Tuy rằng khi đó tôi nặng tới 60 cân, tóc tai không theo kiểu nào hết, nhưng rất trẻ trung, khuôn mặt đơn thuần, ngây thơ.
25 Sau này, tôi hỏi Mr. Bu rằng anh bắt đầu thích tôi từ khi nào.
“Khi anh gặp lại em ở Bắc Kinh”.
Mùa hè năm hai mươi mốt tuổi tôi tham gia một buổi offline của Douban mà cũng gặp được người mà mình cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
26 Cuối tuần tôi đi bơi, Mr. Bu mang sim đến cho tôi. Anh ngồi trên chỗ dành cho đội cứu hộ cao chót vót, nhìn tôi bơi qua bơi lại.
Tôi không rõ là anh đang ngồi ngẩn người hay đang ngắm tôi, thế là muốn giở trò, lặn xuống đáy bể.
27 Sau khi tới Bắc Kinh làm việc, cứ cuối tuần là Mr. Bu lại đến dạy thêm cho trường của con em công nhân ở ngoại thành, bất chấp gió mưa.
Từ nhỏ tới lớn, anh luôn là học sinh ưu tú, chỉ cần nhắc tới thời trung học của anh, tôi đã có thể tự hình thành trong đầu mình không biết bao nhiêu bộ tiểu thuyết ngôn tình thể loại thanh xuân vườn trường cổ vũ ý chí rồi.
28 Tôi là dân “tỉnh lẻ”, phải tốn tiền thuê nhà, lương lại thấp, đúng là sống cảnh “cạp đất mà ăn”, không, tôi chỉ được “húp không khí’ mà thôi.
Tôi chỉ dám mua quần áo hàng chợ, có lần tôi lôi cả Mr.
29 Từ nhỏ tôi đã bướng bỉnh, thường hay cãi lại bố mẹ. Lần đầu tiên bố tới Bắc Kinh thăm tôi, không hiểu sao đôt nhiên tôi và bố lại cãi vã với nhau một trận.
30 Trong lúc đi dạo phố, tôi có gặp lại một cô bạn cùng đoàn tình nguyện ở Cổ Lãng Tự, cô ấy vẫn chưa biết tôi đã trở thành bạn gái của Mr. Bu. Chúng tôi cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện, đột nhiên cô ấy nhắc tới Mr.
31 Mr. Bu đến Bắc Kinh liền vào làm cho một công ty về công nghệ rất lớn, nhà ăn ở đó to gấp mấy lần nhà ăn ở trường đại học.
Tôi thường tới đó ăn uống ké.
32 Có một quãng thời gian chúng tôi phải “yêu xa”, lúc anh gọi điện tới, tôi nói mình đang ở The Place. Ở đây có không gian nhân tạo, chính là “màn chiếu thiên nhiên” trong truyền thuyết.
33 Ngày tuyết rơi, chúng tôi cùng nhau tới Thập Sát Hải để đắp người tuyết. Mr. Bu ném một quả bóng tuyết về phía tôi, “Chúng ta chơi trò ném tuyết không?”.
34 Thời gian tôi thích EXO còn dài hơn cả thời gian tôi yêu Mr. Bu. Mỗi lần tôi nằm trên giường xem showtime của các anh ấy đến chảy cả nước dãi, Mr. Bu đều mặt nhăn mày nhó, giận dỗi nằm quay lưng lại với tôi rồi đi ngủ trước.
35 Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Seoul, vừa mới đến sân bay Incheon, Mr. Bu đột nhiên hỏi, “Thật ra em tới đây là để gặp idol đúng không?”.
Tôi chột dạ trừng mắt với anh, “Thì sao? Có ai quy định là tuần trăng mặt không được đi gặp thần tượng đâu?”.
36 Đêm cuối cùng của tuần trăng mật, chúng tôi ở đảo Jeju.
Không hiểu sao “dì cả” lại đến sớm hơn bình thường. Tôi cùng Mr. Bu phải đi tìm siêu thị mini.
37 Cô bạn thân Cô Nàng Kim Chi của tôi rất thích đăng ảnh idol lên mạng xã hội. Có người vào bình luận, “Tôi thấy chẳng đẹp chút nào”.
Cô ấy trả lời, “Ít nhất là đẹp hơn cô”.
38 Mẹ suốt ngày mắng tôi vì đã đầu độc cô em họ hâm mộ thần tượng đến quên cả học hành. Tôi nói với em họ, “Chị kể cho em nghe một câu chuyện nhé. Nó kể về một cô thôn nữ ở Châu tự trị dân tộc Triều Tiên Diên Biên, đã làm thế nào để có thể trở thành phiên dịch viên cho một ngôi sao hàng đầu của Hàn Quốc”.
39 Ngày 14 tháng 2 năm 2014, Mr. Bu cùng tôi đến Thượng Hải để tham gia fan meeting của Lee Jong Suk.
Ở ngoài cổng có người bán ảnh có chữ ký của Sukkie, trong lúc tôi vào nhà vệ sinh, Mr.
40 Phòng ngủ của tôi dán rất nhiều poster của các idol. Một fan girl như tôi, nửa đêm xem clip của idol mà cười đáng sợ như mấy mẹ sề chuyên buôn dưa lê ngoài ngõ, tiềm năng điên cuồng theo đuổi các anh đẹp trai được phát huy hết mức, chắc chắn là trông rất “não tàn”.