61
“Nương tử, nương tử, nàng vừa đáp ứng rồi, đêm nay đến chỗ ta ở đi, ngàn vạn không thể quên. ”
Ra rừng trúc, Lý Vĩ Thần đi theo bên cạnh thê tử, nhỏ giọng nhắc nhở, từ khi ở quân doanh Đột Quyết cùng nàng từng có quan hệ, liền ‘thực tủy biết vị’ (**Ăn được tủy ở trong xương mới biết vị.
62
Mặc Kỳ ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lắc đầu: “Vẫn là bỏ đi, như vậy tiểu thư sẽ thực vất vả. ”
Diệp Tuệ cảm thấy thắc mắc một chút, quay đầu, nói với Lý Vĩ Thần: “Lý đại ca, chàng tự sờ qua sao?”
Lý Vĩ Thần sắc mặt lúng túng, trách mắng: “Khó trách tất cả mọi người đều nói nàng là tiểu hài tử, thật không hiểu chuyện, loại lời nói này cũng có thể hỏi?” hắn là một hài tử chịu giáo dưỡng gia đình quá lớn, cái loại chuyện đồi bại này, đừng nói sờ, chính là ngẫm lại đều cảm thấy thẹn.
63 Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi bỏ đi quần áo cả hai, việc này với hắn mànói đã quen làm, chỉ có vài giây, vừa mau vừa thuần thục.
64 Sơn thần miếu quy mô không nhỏ, vào đại điện, phía bắc là một tôn tượng bằng gỗ, rất uy vũ như phần lớn các tôn tượng khác, Diệp Tuệ từ trên lưng đại lão công xuống dưới, nhìn quanh mình đánh giá mộthồi rồi tới trước bàn thờ đẩy lư hương ra, nhảy lên trên ngồi.
65 Ô Cổ Lực thân là quốc chủ lòng tự trọng rất cao, tộc nhân dám can đảm bất kính với hắn chỉ sợ không mấy người còn sống trên đời, nhưng từ ngày hôm trước đụng phải Mã Đề Liên, sức chịu đựng cũng trở nên siêu cấp, không phải không dám chọc, mà là không thể trêu vào, căm giận phản bác một câu: “Bổn quốc chủ tấm lòng nhân hậu,không cùng nữ nhân chấp nhặt.
66 Hạ nhân Sở Vương Cung biết được đương gia chủ mẫu trở về, sớm ra tới nghênh đón, cổng lớn đứng hai hàng thị vệ, Diệp Tuệ vừa xuống xe, Lâm tổng quản mang theo hạ nhân trong phủ quỳ xuống thỉnh an.
67
Tần Vũ Hàng ngưng thần nghe trong chốc lát, nhíu mày nói: “Tứ sư muội lại làm cái chuyện gì xấu?”
“Hai ngày này muội ấy cùng cái người kêu là Ô Cổ Lực Tây Vực quốc chủ kia giằng co.
68 Cửa phòng không có khóa kỹ, Diệp Tuệ ở bên trong nghe được rõràng, trước đem tay trái dựng thẳng lên tính ngón, sau đem tay phải giơ lên, tính đến ngón thứ sáu, cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi: cộng thêm Mặc Kỳ cùng hai tên thị vệ, hiện tại có sáu nam nhân, đãđủ nhiều, ngàn vạn không thể thu thêm, hầu hạ sáu nam nhân sinh lý bình thường kia cần bản lĩnh bao lớn.
69 Từ cửa sổ cũ nát quan sát cảnh sắc bên ngoài, Diệp Tuệ phát hiện xe ngựa càng đi càng hoang vắng, nhà cửa thôn xá đều không thấy, vùng quê rộng lớn đập vào tầm mắt.
70 Con sói cũng quái, con ngươi lóng lánh hai đốm sáng u ám, đang rít gào với nàng dần dần hóa thành khẩn thiết cầu cứu, phảng phất như muốn cầu nàng ra tay cởi đi dây thép trên cổ.
71 Lão Thập Nhất vừa rồi ở trong vườn cũng đã dùng một chậu nước lạnh tắm rửa thân mình, lúc này thân trên để trần, lộ bụng.
72 Ra cửa, bên ngoài sắp hàng thẳng tắp ba ngàn kỵ quân, nhìn thấy Bồ vương ôm một người đi ra, lập tức ôm quyền hành lễ. chủ nhân gia nông hộ sững sờ ở trong viện, thấy Lão Thập Nhất theo sau đi ra, vội vàng đem bạc lúc trước nhận được giao ra.
73 Lão Thập dường như quay về một năm trước ở đế đô, hắn cùng huynh đệ nhà mình giữa một đám con em hoàng thất, được chọn làm sườn quân cho Hoàng Hậu đời kế tiếp, sau đó liền có sư phó chuyên môn dạy sinh lý tiến hành dạy dỗ, ở trong đại điện hoàng cung mỗi ngày đều phải đối với mấy quả anh đào trên mặt bàn mà hôn, chưa được nửa tháng, đã hôn hư mấy chục cân anh đào.
74 “Ta không muốn, mệt chết đi được, thập ca, chờ ngày mai lại cho chàng được không?” Diệp Tuệ kẹp chặt hai chân, không thể không nóilời cự tuyệt.
75 “Tướng công, chúng ta về phòng. ” Diệp Tuệ bỏ quên túi đựng đầy cánh hoa thược dược, xoay người ôm cổ Tần Vũ Hàng. Từ đêm đó trênlưng ngựa làm một hồi ái muội, không biết hạ nhân lắm miệng nào truyền ra, tuy rằng không nói chi tiết, nhưng người nghe đến đều có thể tự tưởng tượng trong đầu đủ thứ chuyện.
76 Lão Thập Nhất ánh mắt mê mang nhìn chăm chú dung nhan thanh lệ của người trong lòng, lộ ra một tia thống khổ, kéo lên cái yếm lụa nhỏxíu màu trắng sữa kia, hai luồng nõn nà ớt mềm nảy ra …… hắn lập tức ôm lấy một bên, chui đầu vào bên kia vừa hút vừa gặm.
77
Tần Vũ Hàng tắm rửa xong, mặc một bộ trường bào màu trắng, đangngồi đọc sách bên án, nghe tiếng cửa phòng mở, đứng lên, đi qua tiếp nhận Diệp Tuệ từ trong tay Lão Thập Nhất, xoay người đặt ở trêngiường, thấy bộ dáng nàng rất là suy yếu, không khỏi nhíu mày, trách mắng hai người: “Các ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu lần?”
Lão Thập Nhất không kịp đáp lời, từ trong rương tìm ra thuốc trị thương, cởi đi quần lót nàng, vạch cánh hoa ra, dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ rồi thăm nhập vào bên trong.
78 Thái tử phi bị ám sát, cho dù các bá tánh không biết nội tình, nhưng trường hợp ám sát như vậy thế nào cũng có người báo quan, lại nói bộ khoái tuần tra trên đường không lẽ là ăn mà không làm, xem thị vệ Sở Vương Cung ăn mặc là có thể đoán ra thân phận nhân vật bị hành thích.
79 Trước mắt sương mù mênh mông, nhìn không thấy giới hạn, nhưng cảm giác phía trước có ánh sáng, nàng tiếp tục đi tới, chính xác mà nóithì không phải đi, mà là đang bay, hơi hơi dùng sức là có thể bay được khoảng cách rất xa.
80 Sau khi tiến vào đường hầm, cả người bị tinh linh lôi kéo, những ánh sáng lóng lánh trước mắt nhanh chóng lao đi về phía sau. Diệp Tuệ kinh ngạc tốc độ tinh linh, đổi lại là mình thì mất bao lâu, khi đi giống như đã bay mất thời gian một hai ngày, nhưng trở về không quá nửa canh giờ đã tới rồi.