81
Đế đô, ngự thư phòng hoàng cung.
Lý Vĩ Thần sau khi được thái giám thông báo, gấp hừng hực đi vào tới.
Hoàng Phủ Trạch Đoan đang ngồi ở ngự án phê duyệt tấu chương.
82 Mặc Kỳ bưng một chén thuốc tiến vào, Diệp Tuệ lười nhác từ trêngiường ngồi dậy, nhìn chén thuốc phát sầu, liên tục uống hơn mộttháng, vẫn luôn ngán ngẩm, phiền chán nói: “Đêm nay không cần uống thuốc bổ, vừa ngửi thấy hương vị này trong miệng ta liền đắng ngắt.
83 Thiếu nữ mười bảy tuổi thân mình tuy rằng đã làm mẹ người, nhưng vẫn như thiếu nữ khuê trung thuần tịnh, chỉ có khác dáng người trổ mã càng lồi lõm cân đối, phong vận quyến rũ.
84 Giữa tháng chín, trong vườn cây cối không xanh tươi bằng mùa hạ, Diệp Tuệ phát ngốc nơi hành lang dài, bởi vì mấy tháng trước lên phố bị gặp hành thích, lúc sau cơ hồ không thể nào ra cửa, nhốt lâu dài trong nhà, lại không phải tù phạm, đổi lại là ai đều chịu không nổi.
85 Đuổi Phát Tài rời đi rồi, Diệp Tuệ nói với Tần Vũ Hàng muốn nhân lúc trời còn không quá lạnh đi ra ngoài đi dạo.
86 Yên ngựa trên lưng Tái tuyết là cố ý đánh chế cho hai người cưỡi, Diệp Tuệ mỗi lần cưỡi ngựa sau lưng bao giờ cũng phải có thêm một lão công cùng cưỡi chặt chẽ bảo hộ.
87 Hắc Lang thế nhưng làm như cái gì cũng chưa phát sinh, ngẩng cao đầu, dùng phong cách quý tộc nện bước chân ưu nhã mà đi xuống hồ, tới bên hồ, thả người nhảy vào trong nước, thế mà lại ý thái nhàn nhã tắm rửa.
88 Địa khu Bình Châu đều đi dạo không sai biệt lắm, nhân không có chuyện gì gấp, dọc đường trở về vừa đi vừa chơi, có đôi khi sẽ vì nơi nào đó cảnh sắc không tồi, dừng lại xuống xe lưu lại hai ba ngày, cũng may ông trời tác hợp, trước sau không phải quá lạnh.
89
Nam nhân thân hình vĩ ngạn bị ta cưỡi ở trên hạ thân, cự vật thô to ngâm sâu ở trong cơ thể ta, theo eo hông hắn không ngừng cử động, đâm chọc vào hoa huyệt trong cơ thể ta ……
“A!” Mỗi một lần đâm, ta đều rùng mình một cái, tình triều lan tràn quanh thân, chất lỏng theo trừu động mãnh liệt của hắn tràn ra khôngngừng, lưu ở dưới chân hắn.
90 Tần Vũ Hàng dùng tay nghịch nghịch khuyên tai hình trái tim trên vành tai thê tử, đó là viên ngọc bích đầu năm khi trên đường từ Nepal trở về, gặp được Tam sư đệ, mượn gió bẻ măng, sau lại được Diệp Tuệ thiết kế thành trang sức hình dạng mới mẻ độc đáo.
91
Diệp Tuệ trở lại Thiên Ưng Môn trời đã khuya, ở thư phòng gặp được Tần Vũ Hàng đang sửa sang lại sổ sách.
“Ta cho rằng chuyện này có thể kết thúc, tân nương tử kia tuy rằng đáng thương, chỉ cần tìm một hộ nhân gia gả cho là được, nào biết là người hiếu thắng, nàng ta lúc rời đi trong mắt đều có sát ý, quả nhiên về nhà không bao lâu, liền dẫn thân thích trong tộc đến nhà Phát Tài, tính tới hành hung.
92 Ăn cơm xong, Hằng Đình bị Mặc Kỳ mang đi, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất lúc không có việc gì sẽ rất bổn phận sắm trọn vai sườn phu kiêm nhân vật thị vệ, một người đi tản bộ trong viện, một người khác trở lại phòng mình đả tọa.
93
Diệp Tuệ biết rõ Lý Vĩ Thần bề ngoài văn nhã thủ lễ, là tấm gương tốt của người quân tử khiêm trung Dĩnh Đường Quốc.
không rõ nội tình mọi người đều sẽ bị bề ngoài hắn hoàn toàn lừa bịp, nàng ngay từ đầu mắt cũng bị mê hoặc, từ lần đầu tiên cùng hắn hành phòng, đã bị cuồng mãnh cùng biến thái của hắn tàn phá hoàn toàn cảm nhận tốt đẹp.
94 Lý Vĩ Thần cảm thấy đôi chân thê tử trong suốt ngọc nhuận, mềm nhẵn giống như ngọc khắc, tình ý kéo dài hút mút mỗi một ngón chân, hút xong hết chân trái, lại đổi sang chân phải, ngón chân út cũngkhông buông tha, duỗi đầu lưỡi từng vị trí liếm chơi.
95 Đại võ sơn phạm vi mấy trăm dặm, thế núi vừa cao vừa hiểm trở, ngồi ở trong xe ngựa xóc nảy muốn mệnh, Diệp Tuệ không thể khôngxuống dưới đi bộ, nhưng mà bị các lão công chia lượt cõng, muốn mệt cũng mệt không được.
96 Tần Vũ Hàng trong đôi mắt cong cong kia xuân thủy nhộn nhạo ba quang ôn nhuận, pha lẫn tình ý vô hạn, mạch máu nơi thái dương đập đập, rời môi nàng, ngồi trên thảm lông, ôm nàng để trên đùi mình.
97
Hoàng Phủ Trạch Đoan giống như dã thú đói khát nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy con mồi liền cắn xé, nhào lên cuồng hôn một trận.
Diệp Tuệ trở tay không kịp, bị hắn đè ở dưới thân, vì gặp mặt hắn mà tỉ mỉ vẽ mặt điểm trang, chỉ một khắc chật vật chịu không nỗi, phượng thoa từ trên búi tóc rơi xuống, tóc dài tán loạn ở sau đầu, quần áo hỗn độn, cái yếm vô tình bị xé rớt.
98 Diệp Tuệ bị hắn ôm đi đến cửa chính phòng nghỉ, ở phía trên cửa cómột tấm biển, ghi ba chữ to thiếp vàng ‘vân mộng trai’.
99
“Đúng vậy, ái phi đây là cái thái độ gì?”
“Để ta đi gặp Hoàng Thượng?” Nàng kiếp trước thấy được quan lớn nhất chính là thị trưởng, ở vườn trường đại học, thị trưởng ở trên đài đọc diễn văn, nàng ở phía dưới nghiêm túc nghe, liền tư cách tới gần đều không có.
100 Diệp Tuệ nghĩ đến về sau mình chính là chủ nhân tòa cung điện hoàng gia này, thừa dịp lão công thượng triều, sai Đồng Đại Phú dẫn theomột đám tiểu thái giám bồi nàng đi dạo khắp nơi để quen thuộc địa hình, nhưng hoàng cung là nơi rất lớn, chỉ cưỡi ngựa xem hoa đi dạomột buổi sáng chân đều mỏi rã rời, cũng không dạo xong một phần ba.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50