201 Hôm sau, khi mặt trời mới chỉ lấp ló phía chân trời xa xa. Những người vào rừng sớm đã thấy Túy Y hì hụi bên cạnh một đống đồ lớn, dường như đang giặt giũ.
202 Soái Sơn, trong căn nhà gỗ, Túy Y đang dốc từng ngụm lớn rượu vào miệng, những thanh âm ừng ực cứ thế đều đặn vang lên. Nếu ai có mặt ở đây, chắc chắn không khỏi một phen kinh sợ cùng nể phục.
203 Túy Y nghe vậy thoáng trầm tư, nhưng sau đó lại mỉm cười, lại viết. - “Năm nay bao nhiêu tuổi?”. Nam nhân trung niên hơi sững người, sốt sắng đáp. - Tiểu nha đầu năm nay mới mười chín tuổi!- “Tâm bệnh,không khó chữa!”.
204 Từ chiếc ghế bên trái vang lên thanh âm nữ nhân, thanh âm ấy tuy dễ nghe nhưng lại tràn ngập sự băng lãnh. Người này sau khi nói thì đứng lên, khẽ bước tới trước mặt nam nhân trung niên kia.
205 Từ từ rẽ làn sương khói, đoàn người cuối cùng cũng tiến tới trước mặt bốn người. Đám người che mặt thấy vậy thì cung tay bái lễ, sau đó dọn dẹp dắt xe ngựa rời đi.
206 Hàng nữ nhân tính ra có khoảng năm sáu chục người, đều là những thiếu nữ trẻ, chỉ khoảng mười lăm mười sáu. Y phục họ mặc khá tương đồng, chỉ khác nhau về màu sắc.
207 Túy Y vẫn đang suy tư, không hề nhìn ra sự lạ phía sau lưng mình. Toàn bộ người đương trường đều đã phủ phục dưới đất, không một ai ngẩng lên; Bên cạnh bức tượng đã xuất hiện một nhân ảnh giấu mặt với chiếc ô gắn mạng đen dài tới sát đất… Hắn khẽ mỉm cười, trên mặt mang theo chút buồn rầu.
208 Nam Cung Gia Cát ngừng lại, lâm vào trầm tư mà không nói gì thêm. Tiêu Viễn Hồng nhìn tới mắt y, sau đó nhàn nhạt mà nói tiếp. - Ý của Gia Cát huynh là người này có quan hệ sâu xa với thái sư tổ, chỉ e thân thế không tầm thường.
209 Trên tay nam nhân mập, thanh đòn gánh tre cứ liên tiếp vút chát lên thân hình người hành khất. Người hành khất dường như quá đau đớn mà không hề phản kháng, cố gắng cắn chặt lấy chiếc bánh bao lấm đầy bụi đất.
210 Người hành khất thân hình thoáng run lên, chiếu tới hắn ánh mắt đầy trách móc rồi từ từ cởi bỏ tấm vải bẩn thỉu đang cuốn trên người. Túy Y đang cười vội im bặt, trợn tròn mắt nhìn tới.
211 Đám người mặt đầy ngạc nhiên nhìn nhau, sau đó lại quay sang nhìn hai người, vẻ mặt bán tín bán nghi. Nữ nhân mặc áo gấm khẽ cười nhẹ, thản nhiên tháo bỏ mạng che mặt, quay lại nhìn tới mọi người mà cười, cung kính bái lễ.
212 Như mọi ngày, nàng trở về hang thì phát hiện mẫu thân nàng sớm đã rời đi. Chỉ để lại bộ lông miêu nữ chín đuôi trắng của bà cùng với một lá thư tay. Mỹ Mỹ đọc thư, nàng choáng váng khi biết mẫu thân nàng quyết định bỏ đi đạo hạnh ngàn năm, chấp nhận hóa thân thành con người mà lên chùa làm ni cô.
213 Mỹ Mỹ thì càng thêm căng thẳng, nàng nhớ lại những chú ngữ cùng đồ hình kì quái đã tước đi chân lực của nàng khi nàng mới tới nơi này. Nhớ lại những đau đớn ấy, nàng lại rùng mình sợ hãi, vội rúc đầu vào ngực hắn như muốn trốn chạy.
214 Mỹ Mỹ cau mày nói nhưng Tử Hàm đã ngăn lại, hướng ánh mắt nàng ta chiếu tới khuôn mặt hắn. Mỹ Mỹ nhìn sang hắn, nàng giật mình sợ hãi. Trên khuôn mặt hắn lúc này dường như đen xạm đi, tối xầm lại.
215 Minh Tiến hơi ngẩn người, tất cả những thứ vừa rồi hắn làm theo bản năng mách bảo. Giờ thấy cây cung trên tay mình thì ngạc nhiên không thôi, kiểm tra lại chân lực bản thân một lượt.
216 Thiên Băng Kiếm sau khi bị đánh bại thì run rẩy bay về bên cạnh Tuyết Liên. Nàng không tự chủ nổi mà phun ra một ngụm máu lớn, ướt đẫm tấm kim sa che mặt.
217 Tuyết Liên thoáng trầm ngâm, im lặng hồi lâu. Lời sư phụ nàng nói không phải không có lý, việc tỷ thí thật sự cũng không cần quá gấp gáp. Nhưng những lời nàng nói trước đó, về việc sẽ gả mình cho bất cứ ai đánh bại được Thiên Băng Kiếm sau lễ Phúc Hoa vốn đã được truyền đi.
218 Trong động phủ, nơi bàn trà ở phòng khách. Tuyết Liên, Vương Phác Thiên cùng Ngô Hùng đang chậm rãi ngồi xuống ghế. Tử Hàm mỉm cười, cung kính nói. - Phiền ba vị tạm ngồi ở đây, tiểu nữ xin đi pha trà!Nói xong, nàng xoay người tiến vào gian trong.
219 Tử Hàm có chút kì quái hỏi, nàng cẩn trọng đưa mắt ngắm nhìn khắp nơi. Trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ. Nàng đã từng tiến vào nội tâm hắn vài lần, những lần ấy, nơi đây vô cùng tinh mỹ, đẹp mắt với những cánh đồng hoa bất tận…- Tử Hàm, muội nói vậy là sao? Lẽ nào nơi này có sự bất thường?Mỹ Mỹ sốt sắng hỏi, trên khuôn mặt lộ ra sự lo lắng.
220 Ba người bay đến bên đài đá, người lửa hạ xuống đất, sau đó hướng tới sinh vật bị xích kia mà cười nói. - Xem ta mang quà gì tới cho người này!Minh Tiến mệt mỏi ngước lên, hắn run rẩy, hồi lâu mới thốt ra được thành lời.