21 “Thôi học?”
Đồng Miểu hơi giật mình, giống như chưa từng nghĩ tới hai chữ này sẽ có liên quan tới Tư Trạm.
Cô nắm chặt tay không bị thương, lòng bàn tay thấm mồ hôi, giống như còn có độ ấm của Tư Trạm.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thủ đô lại có một đại hội thể thao, trường học tổ chức cho các lớp cùng tham gia.
23
Đồng Miểu giật mình, hơi há miệng, không nói gì.
Bọt nước bắn tung tóe đến trên cẳng chân cô, lạnh lẽo.
Chu Nhã Như đột nhiên đứng lên, đẩy Đồng Miểu ra, chạy khỏi phòng học.
24
Tính nhẩm tia chớp là loại thiên phú khả ngộ bất khả cầu*, cũng không phải mỗi người chỉ cần tập luyện cũng có được.
* Chỉ có thể gặp không thể cầu.
25
Đồng Miểu quay đầu lại, trên mặt có chút xấu hổ.
“Cô Trịnh. ”
Trịnh Yến Thu đi nhanh vài bước đến chỗ danh sách dán trên cửa lớn, vừa đi vừa nói thầm: “Cô nhìn xem có phải em đến dự thi hay không!”
Bà đi qua trước mặt Đồng Miểu như một cơn gió, đẩy mắt kính, nhìn danh sách của Thịnh Hoa quét một vòng.
26
“Tư Trạm, tớ muốn về nhà. ”
Đồng Miểu nhìn về hướng người đàn ông, nhẹ nhàng giật giật môi, nhưng tầm mắt lại không mảy may rời đi.
Tiếng của cô nhỏ chỉ có Tư Trạm mới có thể nghe được, phảng phất như bị chắn bằng 1 lớp bông.
27
“Tư Trạm, cậu nghiêm túc?”
Đồng Miểu ngẩng đầu lên nhìn lâu đài đồ chơi hoa lệ, cảm thấy trước mắt hết thảy đều không chân thật.
“Cậu nghĩ sao.
28
Sáng chủ nhật, Đồng Miểu đã dậy từ rất sớm.
Mỗi lần có cuộc thi lớn, cô giống như được tiêm máu gà vậy, có thể dụng toàn bộ tinh lực để ứng phó cuộc thi.
29
“Thế nào, thắng không?”
Trên mặt chủ nhiệm Tôn treo một nụ cười, nhưng ít nhiều có chút miễn cưỡng.
Một đội khác gặp cường địch là trường cấp 3 Dục Thành, nên đã xuống ngựa, hiện tại ông chỉ có thể đem hy vọng ủy thác lên người Đồng Miểu.
30
Trận khảo thí thứ hai bắt đầu lúc 1 giờ rưỡi chiều, mỗi đội được phát tám đề thi, yêu cầu trong vòng hai tiếng phải làm xong.
Sau khi làm xong thì đến phòng học tiến hành nộp bài.
31 Tiến chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Đồng Miểu bỗng nhiên hoàn hồn, như là bị ong mật chích phải, từ trong ngực của Tư Trạm chạy ra, đôi môi kề sát theo đó cũng tách ra.
32 “Thì Thầm, nghĩ cái gì vậy?” Đồng Mỹ Quân ôm lấy bả vai Đồng Miểu, ôn nhu sờ sờ đầu cô.
Đồng Miểu hoàn hồn, ánh mắt hốt hoảng nói: “Không có. ”
Tư Khải Sơn đưa cho Đồng Mỹ Quân một ly nước trái cây, cười: “Có thể là việc trong trường.
33 Gió biển đột nhiên thổi mạnh lên, thổi bay mái tóc dài của Đồng Miểu.
Lạnh lẽo đánh vào ngực Tư Trạm, mang theo hương vị của biển.
Anh nhẹ nhàng mắm lấy tay cô, vô thức nhéo nhéo.
34 Quý Nhược Thừa dựa vào trên ghế, tùy ý mở máy tính ra, tra tư liệu thiết kế người máy của Tư Trạm.
Rất nhanh, Tư Trạm đã đẩy cửa vào, chào hỏi với Quý Nhược Thừa.