21 Sakura nhìn Eriol một cách ngần ngừ rồi cô đem chuyện mà bà Kaede Suginatsu đã từng kể cho cô nghe kể lại với Eriol. Eriol gần như không tin vào tai mình khi nghe những chuyện này.
22 Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Yu ri mất, và trong suốt thời gian đó, Eriol không ngừng đến gặp, thuyết phục Tomoyo suy nghĩ lại. Nhưng đáng tiếc cái mà cậu nhận được chỉ là sự lạnh lùng, xua đuổi của cô.
23 Sáng nay gần như toàn bộ dân chúng ở kinh thành đều đổ xô ra đường tiễn đại quân chủ lực ra trận. Dẫn đầu đoàn quân là Đại tướng quân Ly Kakuyo. Ông mặc chiến bào đỏ, hông đeo một thanh kiếm được chạm trổ tinh xảo, cưỡi trên một con ngựa ô trông vô cùng uy dũng.
24 Lúc này, đoàn quân do tướng quân Ly Kakuyo đã đi được ba ngày đường và họ đã gần đến thành Fuuto, biên giới phía Tây của vương quốc Clow. Đạo quân của tướng Aoiyama gồm 20.
25 Sáng hôm nay, dân chúng toàn kinh thành lại đổ xô ra đường đón đoàn quân chiến thắng trở về nhưng không khí trong thành thì lại không nô nức náo nhiệt như ngày tiễn quân đi.
26
Ba ngày trôi qua…
Sáng hôm nay, phủ nhà họ Ly bị bao trùm bởi một màu đen ảm đạm. Trước cửa phủ là một lá cờ rũ màu đen, rồi những dải lụa đen được vắt từ những cột nhà này sang những cột nhà khác, trang phục của những người trong phủ cũng là màu đen nốt, và thậm chí là những vật dụng có màu sắc tươi sáng đều bị dẹp bỏ.
27 Một tháng đã trôi qua sau tang lễ của Syaoran. Nhờ có Tomoyo ở bên cạnh mà Sakura đã khá hơn rất nhiều. Mỗi ngày Tomoyo kiên nhẫn ở bên Sakura, đưa bạn đi dạo, chăm sóc bạn tận tình và dần dần Sakura cũng lấy lại tinh thần.
28
- Đã đến lúc rồi Tenoshiwa. Chúng ta đã đợi 18 năm rồi, và giờ phút chúng ta báo thù đã đến – Sasaki nói trong niềm vui man rợ của bà.
- Vâng, thưa phu nhân!!! Mọi việc đã được chuẩn bị xong.
29
- SYAORAN!!! – Sakura hét lên và ôm chầm lấy người đang đứng trước mặt mình.
- Anh về rồi đây Sakura. Anh đã hứa với em mà phải không? – Syaoran cũng không kềm chế được mà ôm chầm lấy cô, mặc cho xung quanh đang là cảnh chém giết đổ máu.
30 Lúc này đã là những ngày đầu tháng 12 và kinh thành Tomoeda như mọi năm lại chìm trong không khí lạnh lẽo và cảnh tuyết rơi mù mịt cả đất trời. Trên đường lúc này không có nhiều người đi lại vì dường như mọi người đều ở yên trong nhà để tận hưởng sự ấm áp bên cạnh chiếc lò sưởi, nhấm nháp những ly rượu hâm nóng và những chiếc bánh ngon lành.
31
- Có việc gì mà cháu phải vội chạy đến tìm dì thế hả Miko? – Tomoyo hỏi sau khi đưa cho Miko một tách trà nóng.
- Cháu …cháu… có việc muốn hỏi dì! – Miko vừa nói vừa thở hổn hển.
32 Syaoran khẽ động đậy một ngón tay và từ từ mở mắt ra. Trước mắt cậu lúc này là một cái trần nhà bằng gỗ với hơi nóng ẩm thấp lẩn quất xung quanh. Syaoran khẽ trở mình thì thấy toàn thân mình đau nhức không thể tả khiến anh vừa chỏi tay định ngồi dậy đã ngã ngược xuống giường đánh rầm.
33
Sáng hôm sau,
Tiếng chim hót ríu rít ngoài trời hòa lẫn với tiếng suối chảy róc rách đâu đó tạo nên một buổi sáng thanh bình. Một tia nắng xuyên qua cửa sổ, rọi thẳng vào mặt Syaoran làm cậu giật mình tỉnh giấc.