1 Vương quốc Tomoeda là một vương quốc đẹp và giàu mạnh, kinh thành Tomoeda vô cùng trù phú và đông đúc, tấp nập người qua lại buôn bán. Và ở cửa phía nam của kinh thành có một hiệu buôn bán đồ gốm nhỏ mang biển hiệu Daidouji.
2 Trong cung điện phía Đông của Hoàng cung lúc này đang nháo nhào cả lên. Thị vệ, thị nữ chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi vang: Thái tử, người đang ở đâu?:.
3 Chiều hôm đó sau khi Sakura ra về, và Tomoyo thì đang ngồi trông cửa hàng thay mẹ. Cô đang đọc sách thì chợt thấy ánh sáng từ phía cửa ra vào bị che khuất.
4 Lúc này đã vào cuối hè mà khí trời vẫn còn rất nóng bức, bầu trời thì không gợn chút mây nào, nắng gắt chói chang. Chim choc cũng biến đi đâu mất sau những tán lá cây.
5 Đã ba tuần trôi qua từ lễ hội hoa đăng đêm ấy. Tomoyo ngày nào cũng vừa giúp mẹ trông coi cửa hàng vừa phóng tầm mắt ra đường mong được nhìn thấy bóng dáng một người.
6 Sáng hôm sau, Eriol phải hoàn thành cho xong một bài tập kiếm pháp để cha cậu kiểm tra nên cậu vẫn chưa rời khỏi cung được. Nhưng đến buổi chiều tối thì cậu đã tìm ra được cơ hội.
7 Mặt trời đã lên cao, những tia nắng chói chang hắt vào cửa sổ tạo thành những vệt dài trên mặt đất nhưng Eriol thì vẫn ngoan cố chưa chịu rời khỏi giường.
8
Tomoyo cứ chốc chốc lại ló đầu ra ngoài xem và quay sang hỏi Sakura xem đã đến nơi chưa. Và lần nào Sakura cũng đáp là chưa. Khi cô hỏi đến lần thứ mười thì chiếc xe đột ngột dừng lại và Sakura mỉm cười và bảo rằng:
- Đến rồi đấy Tomoyo!
Sở dĩ Tomoyo phấn khích như thế là vì đây là lần đầu tiên cô đi chơi xa.
9 Cùng lúc đó, có hai kẻ đang ngồi ở một gốc cây trong rừng, cả hai đều ướt sũng người và run lên cầm cập. Đó chính là Syaoran và Sakura. Lúc nãy Sakura vì quá lo lắng cho Tomoyo nên cứ vội vã chạy không thèm để ý đến nhóm người phía sau.
10
Ba ngày sau khi trở về từ trang viên, Hoàng đế cho mời Eriol đến gặp:
- Eriol, ta và mẫu hậu con đã bàn bạc với nhau rất nhiều. Năm nay con đã 17 tuổi rồi, cũng đã sắp đến tuổi thành gia lập nghiệp.
11 Khi hoàng hôn vừa bắt đầu tan biến thì có hai chàng trai đang thong thả thả bộ trên đường, trên tay ôm một bó hoa mộc lan trắng và một giỏ trái cây to tướng.
12
- Những gì ngươi nói là thật chứ? – Tiếng một người vang lên trong bóng tối
- Vâng thưa chủ nhân, đích thực là cô ta vẫn còn sống và hiện nay đang trốn tránh ở một nơi nào đó.
13
- Tenoshiwa, mười bảy năm qua người đã tự tạo ra phe cánh riêng cho mình, và bây giờ hãy cố gắng lũng đoạn triều chính đi.
- Thưa chủ nhân, việc này vốn không phải dễ dàng.
14 Trong lúc Tomoyo và Haruka truy tìm manh mối ở ngoài kia thì trong cung Eriol, Sakura và Syaoran cũng đang tích cực tìm hiểu những gì có thể. Họ tìm đến những người đã từng sống trong cung trên hai mươi năm và thử hỏi thăm những người đó dù rằng họ không tin lắm vào kết quả.
15 Vừa xuống đến chân đồi, hai người chợt nghe thấy tiếng ồn ào và có một nhóm người đang đứng ở phía bên phải cách hai người một quãng xa. Hai cô cậu nhìn nhau rồi tăng tốc chạy về phía đó.
16 Sau khi vạch ra kế sách ấy, Urushi tìm đến gặp một số đại thần ủng hộ mình và trình bày mọi chuyện. Sau đó họ bắt tay vào chuẩn bị suốt hai tháng liền.
17 Đã một tuần trôi qua từ khi trở về kinh thành, Sakura luôn suy nghĩ về chuyến đi vừa rồi. Từ bé, cô luôn cảm thấy Hoàng đế Urushi là một người uy nghi, đĩnh đạc và hơi có phần đáng sợ.
18 Tên thủ lĩnh nhóm bắt cóc đang quỳ gối khép nép trước mặt một người. Người này khoác một chiếc áo choàng đen, dáng người nhỏ nhắn. Rõ ràng đây chính là một cô gái.
19 Lúc này, Yu ri đang ngồi bên cạnh Tomoyo và chăm chú nhìn chị. Ánh mắt cô tràn ngập tình thương mến nhưng lại thoáng lên một nét buồn thương vô hạn. Cô bé chỉ mới 16 tuổi mà trong cô đã tồn tại rất nhiều tâm tình phức tạp.
20 Yu ri nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà. Trong nhà tối om nên cô quờ quạng thắp đèn lên và quay ra khóa cửa lại sau đó cô bước ra vườn sau. Ngay giữa vườn là một giàn hoa bách hợp trắng muốt với những bông hoa chỉ vừa chớm nở.