81 Nhìn số gọi đến, Triệu Sĩ Thành nhăn mày. “Hiểu Văn, chuyện gì thế?” Anh nhẹ giọng hỏi. Dư Vấn kéo rương hành lý, vốn muốn rời đi, nghe thấy cái tên kia liền dừng bước lại.
82 Hai giờ sáng. Bệnh viện đã nhận được thông báo, Tiêu Đồ sẽ đến bệnh viện sau 10 phút nữa. Đỗ Hiểu Văn đã được đưa vào phòng giải phẫu, bác sỹ gây tê, trợ lý bác sĩ, toàn bộ đều đã chuẩn bị sắp xếp.
83 Cảm xúc của cô như dây cung căng xiết, bác sỹ Tiêu cũng chẳng thèm nhìn đến cô, vừa viết sổ ghi bệnh, vừa dặn dò thật nhanh, vẻ mặt lạnh lùng:“Giải phẫu vừa xong, vì nghĩ đến tính an toàn, trước xét nghiệm nước tiểu trong 24h đã, cho nên, đừng có di chuyển lộn xộn, để tránh đường ống bị rơi! Ba ngày đầu là thời kỳ nguy hiểm, nếu có thể qua được thì hai tuần tiếp cần quan sát thêm, việc ăn uống sinh lý đều phải giải quyết trên giường, không được xuống giường, càng không được ngồi! Hai tuần sau nếu tất cả đều bình thường, cô có thể xuống giường đi lại, đến lúc đó sẽ sắp xếp giúp cô chuyển đến viện chỗ tôi.
84 “Dư Vấn, chúng ta trở về đi!” Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng nói. Bây giờ trời sắp tờ mờ sáng, anh còn có phòng khám phải lo, không thể ở lại nữa, nhưng mà, để Dư Vấn ở chỗ này, anh lại lo lắng.
85 Cuối cùng, Dư Vấn vẫn đi theo Triệu Sĩ Thành trở về, chỉ là, khi cô đi, Đỗ Hiểu Văn đang muốn nói lại thôi, Hạ Nghị trực tiếp và thuận tiện đi luôn. Dọc theo đường về, sức khỏe bác sỹ Tiêu không được tốt lắm, đã ngồi xuống ghế sau ngủ bù, mà bên trong xe chỉ còn lại hai người, Triệu Sĩ Thành và Tống Dư Vấn vẫn im lặng.
86 Trên đường về nội thành, Hạ Nghị không ngừng suy nghĩ, bắt đầu từ khi anh tìm được Hiểu Văn, đến khi tai nạn xe cộ xảy ra, tất cả đúng là quá khéo. Hơn nữa, nhân viên điều tra có đề cập qua, có một công ty khác đồng thời đang điều tra hành tung của Hiểu Văn.
87 Shakespeare nói, tình yêu là một đóa hoa trường sinh trên vách núi đen, muốn hái nó nhất định phải có dũng khí. Đối với Triệu Sĩ Thành mà nói, cô đúng là đóa hoa kia, muốn hái, anh không sợ vất vả, lại càng không thiếu dũng khí, tuy nhiên, cái giả phải trả chính là vứt bỏ mọi nguyên tắc của anh.
88 Hạ Nghị kích động, dùng sức hôn cô, dùng một loại cảm xúc mãnh liệt mà phức tạp, cọ sát trên môi cô, đưa lửa nóng xâm nhập vào miệng cô, vô cùng thân thiết tận tình dây dưa.
89 Lúc tắm, Hạ Nghị suy nghĩ nghiêm túc rất nhiều. Cẩn thận ngẫm lại, nghiêm khắc mà nói, anh và Hạ phu nhân hình như chư từng có yêu thật sự, lúc ấy công ty mới thành lập, quan hệ của họ như nước chảy thành sông, hai người cũng bận nhiều việc, ở chung một chỗ không phải bàn công việc thì là ngủ nghỉ, cho nên buồn chán đến mức thậm chí cả hẹn hò cũng chưa từng có.
90 Khi đến quầy gọi đồ ăn, di động Hạ Nghị vang lên. “Alo, ai đấy?” Anh còn chẳng kịp nhìn số gọi đến, vừa kẹp điện thoại ở vai vừa xếp hàng tính tiền. “Anh Nghị…” Đối phương nghẹn ngào, hình như đang cố nén không khóc.
91 Mới đi dạo được vài vòng, Hạ Nghị liền cảm thấy chân mình có chút ăn không tiêu. Mỗi khi đến đêm, mắt cá chân phải của anh lại đau đớn, bây giờ lại bắt đầu, làm hại anh đi đường cũng có chút bất ổn.
92 Hiểu Văn đang ngóng trông, cô vẫn có một tia hi vọng trong tiềm thức, mong chờ anh… Mỗi sáng mơ mơ màng màng tỉnh lại, bờ gối đều là nước mắt, khi ban đêm mơ mơ màng màng ngủ, vẫn gối lên nước mắt.
93 Giấy kết quả sau lần kiểm tra của Hạ Lan nữ sĩ đã có, phán đoán nhiều lần, các tế bào lớn nhỏ đều thấy rõ là u ác tính, bác sĩ đề nghị phẫu thuật cắt bỏ.
94 Sau đêm đó, Hạ Nghị nghĩ sẽ là một khởi đầu mới, ít nhất anh đã tìm thấy cảm giác yêu cuồng nhiệt. Buổi sáng, lúc anh tỉnh lại, chăn vẫn đắp trên người, chỉ là người trên sô pha sớm đã không biết bóng dáng.
95 Hạ Nghị ép mình vững vàng, không nghĩ nhiều nữa, dù sao, hôn nhân của anh bây giờ giống như đang biểu diễn xiếc trên dây, không chịu nổi một chút xúc động dưới áp lực đó.
96 Thần sắc của cô lạnh băng như giọng nói, thấy Hạ Nghị rụt rè, trái tim xoắn lại. Nếu đây là sự trả thù của cô, vậy được rồi, cô đã thành công. “Hạ phu nhân, đừng làm chuyện điên rồ!” Bất chấp thể diện đàn ông, cũng bất chấp bạn bè đang hai mặt nhìn nhau, anh đuổi theo.
97 Lưỡi và lưỡi quấn quít cùng một chỗ, Triệu Sĩ Thành căn bản không kịp hỏi một câu, đã bị cô đẩy xuống sô pha “tử hình tại chỗ”. Triệu Sĩ Thành kinh ngạc lại bối rối muốn giãy dụa, nhưng mà bị cô ép trên sô pha, môi mềm mại của mang theo đòi hỏi tha thiết, hôn anh cuồng nhiệt lại tê dại.
98 “Cái gì, con tôi bị tai nạn xe?” Sáng sớm từ miệng cô chăm sóc nghe được tin tức này, Hạ Lan ngạc nhiên. “Vâng, nghe nói vì đua xe…” Con trai của bà Hạ rất đẹp, không muốn để lại ấn tượng cũng khó, cho nên khi được đưa đến bệnh viện, cô y tá không nghĩ mình nhìn lầm.
99 Triệu Sĩ Thành đã đoạt “bát cơm” của hoàng tử bờ cát thành công, tuy Dư Vấn lo lắng, vẫn quyết định chuyển vào phòng khám. Dù sao, đó là một đề nghị tuyệt vời, cô thật sự không có lý do gì để phản đối.
100 Trì hoãn hơn mười phút, nhanh nhẹn nói một khoản mua bán, Dư Vấn không còn hứng thú “diện thánh” nữa, hỏi thăm y tá rồi, cô đến thẳng phòng bệnh của Hạ Nghị.