41 Vì sao, lại cảm thấy đau?Khi đưa cô tới bệnh viện, khuôn mặt cô đã trắng đến không còn chút máu, trên người cũng có nhiều vết thương. Khi nhìn cô lâm vào hôn mê, đáy lòng anh lại bắt đầu sinh một loại cảm xúc xa lạ, cảm thấy đau, nhè nhẹ đau đớn.
42 “Dì Vương, phiền dì lại chăm sóc Thụy Thụy, cháu phải đến đồn cảnh sát thôi!” Nói xong, anh xoay người chạy đi như gió“Mẹ!!!” Nào biết, phía sau là tiếng khóc kinh thiên động địa, Thụy Thụy rất thông minh, lập tức liền phát hiện, mẹ có thể đã xảy ra chuyện.
43 Gần đây bận rất nhiều việc. Mới đi vào hoạt động chưa được bao lâu, công việc đọng thành đống lớn, việc cần xử lý và thực hiện cũng rất nhiều. Hạ Nghị làm việc đến kiệt sức, lại luôn vô tình nhìn ra văn phòng giám đốc đã trống trơn ở đối diện qua lớp kính cửa sổ.
44 Hơn năm giờ chiều, Hạ Nghị còn làm việc ở văn phòng:“Ba, ba đến mau!” Thụy Thụy hét lớn trong điện thoại. “Thụy Thụy!” Nghe thấy giọng con gái, khóe môi anh từ từ nhếch lên tạo thành đường cong vui vẻ.
45 Thiếu chỉ đạo của Hạ phu nhân, hơn nữa lại bị Hạ phu nhân “tốt bụng” nhắc nhở một câu: “Không bằng anh gọi điện thoại về hỏi một chút, tên vị hôn thê của cô ta là gì?” Khiến cho anh cả người bất ổn, một bữa cơm này Hạ Nghị nấu đến vô cùng thê thảm, không chỉ có hoàn toàn lãng phí nguyên liệu nấu ăn, lại còn bị con cua hổ cắn ngón tay, thảm nhất là…“Không ăn, không ngon!” Thụy Thụy học cách mẹ nói chuyện, tức giận đẩy một bàn đồ ăn ra, lắc lắc đầu đứng dậy bước điDù sao, nó cũng không thích món này, hơn nữa vô cùng giận chuyện ba “không hăng hái”, nó cũng bất hợp tác, ba lại còn chẳng thuyết phục được mẹ, thật là có chút kém cỏi ngoài dự liệu mà!Trẻ con bây giờ quá lợi hại! Hạ Nghị hoàn toàn không biết nói gì.
46 Sáu giờ tối, Tống Dư Vấn đang trên đường đi đến Trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”. Hôm nay, tinh thần của cô chuyển biến khá tốt, sẽ không động một chút là choáng đầu nữa, nạp xong thẻ điện thoại, đi đến sở cảnh sát cung cấp thêm lời khai.
47 Hạ Nghị đang chủ trì hội nghị. “Tôi cảm thấy lần quảng cáo này có thể xin chủ tịch tập đoàn Khải Thụy, tổng giám đốc, phó tổng giám đốc xuất hiện trên màn hình, thiết kế một buổi nói chuyện về tinh thần văn hóa công ty.
48 Đưa Hiểu Văn đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện. Lúc nhập viện, bác sĩ hỏi trên bệnh sử viết từng sanh non một lần, làm cho Hạ Nghị sợ run. “Thai nhi không ổn, cơ thể người mẹ chịu kích thích quá mức, hơn nữa khả năng do quá kích thích nên thúc đẩy tử cung co rút, mới làm xuất huyết.
49 Dư Vấn hỏi bản thân, cô có thể chấp nhận cách giải quyết của Hạ Nghị không, vì con gái mà giữ cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này? Đáp án là không thể. Cô có thể hy sinh tất cả cho con gái, cô có thể chịu đựng cuộc hôn nhân không tình yêu và ấm áp, nhưng đối với việc Đỗ Hiểu Văn, cô không thể làm tai mình thông được, không thể làm cho hai mắt mình mù, càng không thể ép mình đi van xin, cô không phải người phụ nữ tốt tính, cô không có tự tin có thể tạo ra một lời nói dối hoàn mỹ, diễn vai một cô vợ hạnh phúc.
50 Hạ Nghị nói ình, Tống Dư Vấn chẳng qua là muốn lùi để tiến mà thôi. Có mặt ở nơi hẹn, ngồi xuống, ôm ngực, anh cười hờ hững, “Tống Dư Vấn, cô sợ Hiểu Văn uy hiếp đến địa vị của cô à? Mới tìm Hiểu Văn gây rối, lại lợi dụng Thụy Thụy để gây áp lực với tôi, đúng thời cơ cuối cùng, lại bắt đầu ra chiêu muốn ly hôn, không phải là muốn làm tôi sợ, ép tôi chia tay với Hiểu Văn à?” Đến sở dĩ chỉ là muốn nhìn xem cô lại đưa ra thủ đoạn gì.
51 Đến quán bar, anh liền gọi một chai rượu tây, khó chịu cầm lấy bình uống cạn như nước lã. Đám bạn nhìn đến choáng mắt. “Này, ông bị cái gì kích động vậy?” A Lôi thấy anh đã lâu không xuất hiện ở quầy bar, lại uống rượu thả cửa như nước lọc thì hoảng sợ.
52 “Nếu như mẹ kiên quyết ly hôn với ba, vậy con sẽ nói cho chú thẩm phán, Thụy Thụy chọn sống với ba. ” Thụy Thụy tựa đầu vào vai ba, dùng âm lượng thanh minh ngập ngừng vừa đủ để mẹ có thể nghe được.
53 Hiểu Văn, cô lại tính rời khỏi anh? Bởi vì loại suy đoán này, trong suy nghĩ của Hạ Nghị dâng lên một nỗi sợ hãi, chỉ là lần bất ngờ này chẳng còn sóng biển làm bạn nữa.
54 Thụy Thụy đang cầm bàn cờ nhảy lớn, lanh lợi phóng đi, nhưng nó phát hiện hình như mình đã lạc đường. “Két!” Tiếng phanh gấp. Đầu chú tài xế ngó ra khỏi cửa xe màu đỏ, chảy mồ hôi lạnh: “Bé con, đi đường phải cẩn thận chứ!”“Chú ơi, cháu xin lỗi.
55 Hiểu Văn và Hạ Nghị căn bản không có cơ hội ở bên nhau, khi bọn anh vừa định nói chuyện thì…“Ba, con muốn ăn táo!” Hạ Nghị lập tức đứng dậy đi rửa táo, còn bị yêu cầu gọt vỏ, muốn nghỉ một hai phút cũng không được.
56 Từng câu chữ tan nát cõi lòng và không oán không hối đã đập nát trái tim anh. Là anh đã phụ cô, cho nên Hiểu Văn lại bỏ đi lần nữa. Cô có con với anh, hôm qua còn thiếu chút nữa gặp chuyện chẳng lành, với thân thể mảnh mai đó cô muốn đi đâu? Hạ Nghị vô cùng nôn nóng.
57 Trên đường đến sân bay, Thụy Thụy cố gắng mỉm cười, thật ra, tâm tình rất chán nản. “Ba, dừng xe di!” Dựa vào cửa kính xe, khi nhìn thấy thùng thư bên đường xanh mượt, nó lớn tiếng đưa ra yêu cầu.
58 Nghe vậy, Thụy Thụy biến sắc. Bởi nó đột nhiên nghĩ đến, hình như cô Đỗ đã nói, cô ta muốn đến Nhật Bản, chẳng lẽ thật ra là ba tới tìm cô Đỗ?“Con không cho ba đi, chết cũng không cho ba đi!” Thụy Thụy ôm lấy đùi anh.
59 Giờ Bắc Kinh, ba giờ chiều. Phòng khám nhi khoa của Triệu Sĩ Thành còn hơn mười bệnh nhân nữa. “Người tiếp theo!” Trong tiếng ồn ào, Dung Hoa lớn giọng hét to.
60 Năm giờ chiều giờ Tolyo. Nhiệt độ không khí vô cùng lạnh, lạnh đến mức răng người ta va lập cập. Sóng thần đã rút xuống, đê nước ở Fukushima bị sóng biển tấn công, cuối cùng cũng tạm thời trả lại chút yên lặng.