1
Âu Dương nhớ tới mấy kinh nghiệm giữ trẻ mà đám phụ nữ trong công ty đã truyền thụ cho mình, anh quyết định kéo Vương Miêu ra, hung tợn nói: "Uống! Nhất định phải uống!"
Vương Miêu yếu ớt phản kích: "Meo meo, meo meo meo meo!" (Không, tôi không uống!)
Gân xanh nảy đầy trán, Âu Dương chìa hai ngón tay, ý đồ tách miệng Vương Miêu ra, ai dè vật nhỏ này lại dám dùng răng nanh cắn anh một cái.
2 Vừa bước vào mùa đông, thành phố Minh Lợi đã gặp phải một luồng khí lạnh, gió lớn, người đi đường lạnh tới nỗi phải kéo cổ áo lên chạy nhanh trên đường.
3
Vì thế, lần đầu tiên thiếu niên được ngồi xe có rèm che, theo Âu Dương về ‘nhà’ mà anh nói.
.
Cậu còn nhớ là trước đây hắc miêu có leo lên nóc một chiếc xe, lại còn diễu võ giương oai, giậm chân mèo, còn cậu, nhiều nhất chỉ dám nằm ngủ dưới lốp, có lần còn tinh nghịch vươn móng vuốt cào một đường lên cửa.
4 Vương Miêu nghe lời, nhắm mắt lại. Kế đó, có gì lành lạnh trên đầu, cũng có thứ trơn trơn gì đó lan ra, khiến Vương Miêu hoảng sợ tay chân cào loạn, muốn mở to mắt ra, nào ngờ lại bị Âu Dương che lại.
5
Có thứ gì. . . mềm mềm thơm thơm rúc vào ngực mình, là mùi sữa tắm quen thuộc, à, nó là cái loại mà mình vẫn hay dùng.
"Ưm. . . " Âu Dương giật giật cánh tay có hơi tê cứng, vào lúc này, chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường cũng vang lên hợp thời.
6 Có đôi lúc Âu Dương Hạo Nhiên cũng bị sốt, nhưng anh ở một mình quen rồi, hơn nữa bình thường công việc bề bộn, bị chút bệnh xoàng thế anh sẽ không tới bệnh viện làm gì, thời gian dài tất nhiên là tự nhiên tổng kết thành một số cách đối phó với chứng cảm mạo này.
7
"Đừng sợ, đừng sợ, đây là bác sĩ!" Âu Dương dỗ dành cậu như trẻ con, một tay vỗ vỗ lên lưng cậu, một tay đỡ nhiệt kế, "Bác sĩ đang xem bệnh cho cậu, chút nữa cậu sẽ không thấy khó chịu, khổ sở như vậy nữa!"
Nghe tiếng của Âu Dương, Vương Miêu mới bình tĩnh lại.
8 Thư ký Trương đúng là có nhãn phúc, trải qua hai mươi sáu cái mùa đông, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cảnh kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, thiếu chút nữa đã rút miếng giấy ăn trong túi tiền ra, nhào tới, phe phẩy cái đuôi, xin Âu Dương Hạo Nhiên ký tên.
9 Vương Miêu ngửi ngửi miếng thịt thơm lừng, há miệng ra. Nhưng ngẫm lại thì cậu không thể tha cho người trước mắt này dễ dàng vậy được, vì vậy cậu quyết định cắn lên đầu ngón tay Âu Dương một cái, phát tiết chút tức giận sắp biến mất không thấy đâu trong lòng mình.
10 Âu Dương Hạo Nhiên đi thẳng vào văn phòng, hơn nữa còn tự mình giám sát bọn họ lấy hết tất cả các số liệu ra báo cáo, mọi người đều lui vào góc nhìn nam nhân anh tuấn này, đó là lão nhị nhà Âu Dương trong truyền thuyết, quả nhiên không giống người thường.
11 Năm giờ rưỡi chiều, các công nhân trong nhà xưởng đều đã tan tầm, những người còn ở lại thì đi bộ tới nhà ăn dùng cơm, chuẩn bị đến tối tiếp tục tăng ca cho kịp giao hàng.
12 Âu! Âu!" Vương Miêu vội vàng quơ quơ một cánh tay, tay kia vẫn còn đang bám vào mép bàn, cậu không muốn thức ăn của mình vuột mất như thế, đã hai ngày rồi cậu không được ăn chân giò hun khói nha.
13
Anh không chỉ bỏ đói Vương Miêu, còn đi tìm Thi Đông Vũ, đó như một kiểu phản bội, tuy là hiện tại Âu Dương còn chưa muốn thừa nhận điều này.
Năm mới tới thật nhanh, dưới bầu không khí đầy áp lực, cho tới hôm hai mươi tám chỉ còn loe hoe vài người là nhân viên bản địa ủ rũ lê xác tới công ty.
14
Một đêm vô số những giấc mơ.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông cửa trước nhà Âu Dương vang lên dữ dội.
Vương Miêu ngủ tới lăn vào trong lòng Âu Dương ngẩng đầu lên lại bị Âu Dương cuốn vào trong chăn, đóng gói ném trở lại giường, cả quá trình chỉ mất tầm mười lăm giây.
15 "Tới giúp tôi trông nồi đi, khi nào thấy nắp nồi đẩy lên thì gọi tôi!" Thật ra món mà Âu Dương Hạo Nhiên đang làm chính là sủi cảo, vốn chẳng có kỹ thuật gì đáng kể, hơn nữa lại còn phù hợp với phong tục cổ truyền.
16
Thi Đông Vũ lại rót cho mình một ly đầy, "Anh Hạo Nhiên, cũng không phải, anh chưa từng nếm mùi vị của tôi. . . "
Âu Dương Hạo Nhiên rất muốn che tai Vương Miêu lại, tiếc là anh cũng uống hơi nhiều thành ra không kịp nhấc tay.
17
Tối đó, về tới nhà đã hơn mười giờ.
Vương Miêu vẫn như thường lệ, không thích tắm vòi sen mà chỉ ngâm mình trong bồn xả đầy nước. Hôm nay cậu đặc biệt lấy xà phòng ‘nhơ nhớp’ ra, học theo động tác của Âu Dương, cọ cọ lên ngực, cho đến khi nước trong bồn tắm trở lạnh, mới run run khoác áo tắm ra ngoài.
18 Thật hiếm khi Âu Dương Quản chịu tới nhà bếp thu dọn với cậu em trai. Qua một lát sau, Âu Dương Hạo Nhiên cầm một túi rác to đùng màu đen đi ra, đổ hết cả bàn thức ăn Vương Miêu vất vả nấu xong, đến cả chén đĩa cũng quẳng hết, đem ra ngoài vứt vào thùng rác.
19 Âu Dương Hạo Nhiên đẩy một lóng tay vào, cảm giác Vương Miêu vì khó chịu mà run rẩy cơ thể, anh xoa xoa tấm lưng bóng loáng của cậu, dừng tiến vào, xoay vòng.
20
Một đêm không mộng mị
Lúc Vương Miêu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, mỗi một nơi trên người cậu đều đau âm ỉ, giống như bị người ta giẫm lên không bằng.