21 Không thể nào cưỡng lại điều đó, tôi căng tai ra để có thể nghe được xa nhất có thể cố gắng "bắt" những giọng nói trong những ngôi nhà gần đó. Hai muỗng bột.
22 Khi tôi đến Port Angeles trời hãy còn quá sáng để tôi có thể lái xe được vào trong thị trấn. Mặt trời vẫn chiếu sáng trên đầu và mặc dù cửa kính xe đã được dán kính đen nhưng không có lý do gì mà phải tự chuốc những nguy cơ không cần thiết.
23 "Cô hãy nói bất cứ chuyện tầm phào vớ vẩn nào đó đến khi tôi bình tĩnh trở lại ấy!", tôi chỉ rõ, quai hàm vẫn nghiến chặt! Thực tế điều cô cần làm là giúp tôi không cho phép mình chạy ra khỏi xe ô tô! Tôi vẫn nghe được những ý nghĩ của con quái vật Lonnie, sự thất vọng và nỗi tức tối của hắn! Tôi biết mình phải tìm hắn ở đâu, tôi nhắm chặt mắt ước gì mình không nhìn thấy gì cả.
24 "Xin chào", giọng ai đó cất lên, cô bồi bàn đang tự giới thiệu, những suy nghĩ của cô ta thậm chí còn ồn ào và rõ ràng hơn rất nhiều so với bà chủ của mình.
25 Câu hỏi này của cô xứng đáng nhận được một câu trả lời trung thực hơn bất cứ điều gì khác. "Điều đó hoàn toàn là chắc chắn!" Đôi mắt của cô nheo lại một chút bây giờ không còn là những nỗi nghi ngờ nữa mà là biểu hiện quan tâm một cách hơi kỳ cục.
26 Chap 10 : Giả thuyết "Tôi hỏi anh thêm một câu nữa được không?" cô khẩn khoản thay vì trả lời yêu cầu của tôi. Tôi cảm thấy chông chênh, lo lắng khi nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
27 Như thể việc cô ấy giấu kín những xáo trộn này sẽ giúp ích cho hai chúng tôi vậy. "Không phải đâu. Anh rất muốn biết em đang nghĩ gì - cho dù đó là những suy nghĩ điên cuồng nhất".
28 Không nghi ngờ gì là Peter và Charlotte vẫn đang đi đúng theo lộ trình của họ qua Seatle nhưng luôn có những nguy hiểm khác. Thế giới này không phải là một nơi an toàn cho con người đặc biệt là cho em, người luôn "nhạy cảm" với những gì nguy hiểm hơn bất cứ ai.
29 Chương 11 Chất vấn Tôi thấy mừng vì bản tin được phát trước khi tôi rời nhà tới trường, sợ phải nghe con người diễn giải việc tính toán tiền bạc thế nào và nó nhận được nhiều sự quan tâm ra sao.
30 Ừm, cô ta chậm chạp quá. Giờ đi vào phần chính thôi! "Cậu muốn biết gì?" Bella nói lảng đi khi đã ngồi vào ghế. "Tối qua có chuyện gì vậy?" "Anh ấy đưa mình đi ăn tối rồi lái xe chở mình về nhà.
31 "Em sai rồi," tôi cam đoan. Chắc hẳn em có nghe thấy sự du dương trong giọng nói của tôi. Bella ngước nhìn tôi, đôi mắt tối lại, không chịu từ bỏ. "Anh không biết đâu," em thì thầm.
32 12. Phức tạp (Ngalizi + Kul_Cul dịch) Bella và tôi sóng bước yên lặng bên nhau đến lớp sinh học. Tôi cố gắng tập trung vào thời khắc này, vào cô gái bên cạnh tôi, vào những gì có thực và vững chắc, vào bất kì thứ gì để tống những tiên thị dối trá, vô nghĩa của Alice ra khỏi đầu mình.
33 Con người mới ngớ ngẩn làm sao, khi mà để cho có sáu inch khác biệt về chiều cao cản trở hạnh phúc của mình. Sự thành công khiến cho tôi thấy vui vẻ. Tôi cười trở lại khi ngồi xuống ghế và chuẩn bị thư giãn.
34 Chương 13: THĂNG BẰNG Tôi lái xe về nhà với tốc độ 100 dặm 1 giờ [xin lỗi nếu có hơi nói quá, tại tôi ko biết tính theo tốc độ của Mỹ thì thế nào mới là nhanh] và về tới nhà khi trời vừa chập tối.
35 Vậy là mất một nhân chứng quan trọng cho buổi “hẹn hò” mà bất kỳ giây phút nào cũng có thể biến thành tai họa của tôi, nhưng tôi vẫn không lo lắng lắm, tôi còn một nhân chứng khác sống động và nguy hiểm hơn nhiều.
36 Tôi nghe tiếng Alice di chuyển đến sau lưng mình, cô ấy di chuyển hơi nhanh nhẹn so với người bình thường và trong đầu ngập tràn sự háo hức vì được làm quen với “cô bạn thân” chưa hề nói chuyện lần nào của cô ấy.
37 Chương 14: NHỮNG LỜI THÚ NHẬN Trước đây, tôi chưa bao giờ tin vào những điều kỳ diệu. Thoảng hoặc có nghe nhắc đến thì tôi cũng chỉ mỉm cười rồi gạt nó khỏi đầu ngay lập tức, bởi vì tôi cho rằng điều kỳ diệu chỉ xảy ra với những người tốt mà thôi.
38 Tôi lên tiếng với một nỗ lực cuối cùng:“Hôm nay, anh không khát đâu, thật đấy”Cố gắng để cho câu nói có vẻ như là một lời bông đùa, tôi nháy mắt với em.
39 Nghĩ vậy, tôi nói tiếp với một chút gượng gạo:“Sáng hôm sau, anh đã có mặt ở Alaska” – Anh đã chạy trốn em, Bella ạ – “Anh ở đó hai ngày với những người bạn cũ.
40 Nhưng những điều cám dỗ dường như đang mạnh dần lên theo mỗi cử động của đôi bàn tay em… Em có những cử chỉ… rất lạ. Nếu là một hoàn cảnh bình thường, nếu không bị chi phối bởi sự kềm chế hoặc giả tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc nhìn vào… có lẽ tôi đã phá lên cười sặc sụa.