41 Lương Hồng Xu dẫn người đi vòng vo cả buổi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được Sở Dật Đình, cuối cùng nàng và một đám thủ hạ dần đi xa.
Sau khi bóng hình bọn họ biến mất hồi lâu, Tô Hồng Tụ mới biết rõ mà còn cố hỏi: “Này, nghĩa muội kia của ngươi, có phải tới tìm ngươi không?”
Lúc đó, mới phát hiện Sở Dật Đình bên cạnh chẳng biết đã không thấy từ lúc nào.
42 Không biết vì sao, lúc nàng ở cùng một chỗ với Sở Dật Đình, bình thường đều tốt, nhưng chỉ khi hắn không đưa lưng về phía nàng, mỗi lần, chỉ cần hắn đưa lưng về phía nàng, trong lòng Tô Hồng Tụ lập tức sẽ dâng trào một cảm giác vừa chua vừa chát, lại như đau đớn, lại như lưu luyến.
43 Thì ra lão Lý này vốn chẳng phải là quản gia gì, mà là lão thái giám trong cung theo Sở Dật Đình từ nhỏ đến lớn.
Không riêng gì lão Lý, nô bộc hạ nhân cả phòng này, không có một ai bình thường, Vệ Thập Nhị kín đáo đưa cho nàng tử sĩ vô tâm vô tình, Sở Dật Đình tuyệt hơn, dứt khoát làm một đống thái giám không ra nam không ra nữ.
44 Không thể không nói Sở Dật Đình làm việc quả thật hết sức đắc lực, rõ ràng là hắn mua tòa nhà cho Tô Hồng Tụ, nhưng lúc thủ hạ của Phong Lăng Thiên đi điều tra, chỉ tra được là Tô Hồng Tụ tự mua tòa nhà.
45 Những năm này, tú bà nhìn thấy tình cảnh như thế không biết bao nhiêu lần, không khỏi đứng bên cạnh vừa châm chọc, vừa đùa cợt mà nói: “Đừng nhìn, có nhìn hắn cũng không quay đầu lại nhìn ngươi.
46 Ah, đây là thế nào?
Nhìn vẻ mặt Lương Hồng Xu ghen ghét mà nhìn chằm chằm vào nàng và Sở Dật Đình, thế nào, hôm nay nữ nhân này cố ý chạy tới đây bắt kẻ thông dâm sao?
Chẳng biết tại sao, thái độ của Lương Hồng Xu càng ghen ghét, càng tức giận đố kỵ đến gần như nổi điên, trong lòng Tô Hồng Tụ càng sảng khoái, đại khái chắc là tình cảm của chủ nhân thân thể này.
47 Lần này Mục Đức hoàn toàn ngây người, lúc trước Lương Hồng Xu đến tìm hắn, khóc lóc kể lể với hắn, nói Sở Dật Đình thích nữ tử khác, Mục Đức còn tưởng rằng Lương Hồng Xu thấy gió chính là mưa, cẩn thận quá mức, nhất định là nhìn thấy nha hoàn nào đó hầu hạ Sở Dật Đình quá mức thân cận, sinh ra hiểu lầm.
48 Sở Dật Đình nhìn Tô Hồng Tụ cuộn tròn trên giường lớn trắng như tuyết, nhìn dáng vẻ nàng ngước đầu thật cao, vừa giống như con mèo nhỏ kiêu ngạo, cứng đầu cứng cổ, vừa giống như con chó nhỏ phủ phục lông toàn thân dựng đứng, giống như cần người ngoài che chở khẩn cấp.
49 Cho dù võ công Sở Dật Đình cao thế nào, nội công sâu thế nào, lúc này, hắn đã thay đổi sắc mặt.
Chỉ có một mình hắn, cho dù như thế nào hắn cũng có thể tìm cách chạy trốn, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách với người của Lương Hồng Xu.
50 Sở Dật Đình vừa đặt Tô Hồng Tụ xuống, đằng sau lập tức phóng tới mấy ám tiễn.
Sở Dật Đình lăn một vòng, né ra, lo lắng liếc nhìn Tô Hồng Tụ.
Đã thấy nàng bước chân nhẹ nhàng cách xa vài mét, cũng không bị thương.