121 Sau khi đám người Lôi Khiếu Thiên vào rồi thì Lôi Trảm Thiên cầm lại bảo thạch, Thẩm Dương Kỳ ồ lên, "Sao tối vậy?"Lôi Khiếu Thiên đi cạnh Đường Kiến Tâm cảnh giác nhìn xung quanh, "Khi không có đèn thì cứ đi ở chính giữa, cẩn thận đừng chạm vào vách tường.
122 Lôi Khiếu Thiên híp mắt đi thẳng, Lôi Trảm Thiên ngây người như phỗng chống lên phiến đá, nhìn ánh sáng phát ra từ khe cửa. . . Thẩm Dương Kỳ lấy làm kỳ, "Sao ở đây lại có ánh sáng?" Dường như còn là màu vàng? Đường Kiến Tâm bỏ tay ra, khi hai mắt thích ứng với tia sáng thì đến gần xem.
123 Thẩm Dương Kỳ hoàn toàn tán thành, Đế Văn Chris đi cuối cùng không phát biểu ý kiến, nhưng sắc mặt bọn họ cũng tái nhợ. Bất thình lình. "Pang"Tiếng đạn bắn vang lên, Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm nhảy lên rồi lập tức lăn người sang hai bên.
124 Thẩm Dương Kỳ liếc xuống, tâm trạng hoảng hốt khiến thân thể lắc lư, Đường Kiến Tâm không coi được đành kéo anh ta lại, "Cậu đứng đắn chút đi, nơi đây không phải chỗ nói giỡn.
125 Thịch thịch thịch. Thêm một lần nữa, Chris bị kích thích thiếu chút nữa lăn xuống, quả tim run rẩy khiến anh sợ hãi. Anh không sợ lão đại nổi giận mà sợ lão đại như vậy, những người khác đều nói rõ đến thế, anh mà kìm nén nó nữa thì đúng là bị đứt dây thần kinh rồi!Huhu, anh biết sai rồi, không nên nói mình bị thương lại còn dám không để bọn họ biết nữa.
126 Lôi Khiếu Thiên kéo ông ta lại lần nữa nhưng không làm ông ta ngã, lạnh lùng nói, "Không muốn sống thì ông cứ vào đó nữa đi. "Lôi Triển Lâm sửng sốt rồi ngạc nhiên nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Cháu đang quan tâm tới chú?""Tôi không có chú.
127 Lôi Khiếu Thiên kinh hãi kéo tay Đường Kiến Tâm rồi hét lớn với Lôi Trảm Thiên, "Tất cả mau ra ngoài. "Lôi Khiếu Thiên hô lên như thế, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
128 Tới khi buộc xong rồi, hai người thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí mà chết. Sau đó họ buông dây, thả lỏng người nổi lên. . . Ào!Vừa ra khỏi mặt nước, cả hai liều mạng hít thở để cung cấp dưỡng khí cho phổi.
129 Đế Văn trông bộ dạng nhút nhát của anh ta cũng nhịn, quên đi. Dù sao ván tới sẽ không phải cùng đội với tên ngu ngốc Chris này nữa, nhịn một chút xong qua, cùng lắm thì ván này thua, bồi cho Ngục Thiên Minh một nhóm súng ống đạn dược rồi ván tới kiếm lại.
130 Vào một ngày nào đó trong đại sảnh tại tòa thành Lôi gia ở Brugge, Lôi Mông xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, xách đôi chân nho nhỏ đi xuống bậc thang, vừa đi vừa ngáp, rõ là còn chưa tỉnh.
131 Lôi Mông chống tay lên bàn, Tư Đồ Tiểu Thiếu và Tư Đồ Thiên Kim là hai người bạn mới kết bạn của cậu trong hệ thống hacker, bọn họ là song bào thai, nhỏ hơn cậu mấy ngày, luôn vì vấn đề ai là anh mà đấu nhau trong lĩnh vực hacker, cuối cùng may mắn cậu thắng nên hai người bọn họ mới ngoan ngoãn gọi cậu là anh.
132 "Chú thật là kỳ, Mông Mông đương nhiên là có bạn. " Lôi Mông nói xong cũng không để ý tới Lôi Trảm Thiên nữa mà tập trung vào game của mình. Lôi Trảm Thiên xoa đầu rồi ôm chặt cậu, xem ra phải bảo người bên dưới chú ý quan sát kỹ tiểu thiếu gia, Mông Mông còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác, nếu kết bạn lung tung vậy thì không xong.
133 "Bảo bối, hay chú đưa con về rồi chờ điều tra rõ cũng không muộn mà được không?"
Lôi Mông mặc kệ, "Không được, con quyết định rồi chú, mặc kệ có đúng là nhà thờ này hay không, tóm lại chính là nó.
134 Hai chú cháu bên dưới rực rỡ như pháo hoa còn người bên trên lại như ăn phải mướp. Người được Mông Mông gọi là chú mặt đen giờ đang đứng khoanh tay ngửa đầu tặng cho đồng bạn ở trên ánh mắt đồng tình.
135 "Chú. . . Đừng cù, A haha. . . Con. . . Ha ha. . . sai. . . rồi. . . " Lôi Mông cười lớn uốn éo người cầu xin tha thứ.
"Hiện tại biết sai rồi hả? Vừa rồi là ai để chú biến thành vai mặt hoa mặc quần lót mất mặt trước bác quét dọn? Nói, là ai?"
Lôi Trảm Thiên nhẹ nhàng bắt lấy cái mông của của Lôi Mông ra uy hiếp, trong lời nói mang theo sự cảnh cáo hung dữ.