81 Vết sẹo lần nữa bị khoét ra, một tay Bách Lý Hội nhẹ nhàng đặt trên bụng, chắc chắn là máu tươi đầm đìa. Trong đầu đột nhiên nổ tung, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhưng lại không có quay đầu lại: "Đêm đó, lúc ta bị giam ở hậu viện, ngươi không tới sao?"Âm thanh của Tập Ám từ bên tai truyền đến, mang theo một phần ray rứt: "Ta biết ngươi trách ta, nhưng Liễu thượng thư trực tiếp bẩm báo phụ hoàng, ta chỉ có thể ngày ngày cầu xin mẫu hậu, đem ngươi giam lại, ngươi không phải là trách ta không tới thăm ngươi chứ?""Không có.
82 Tiểu Lam được nha hoàn dìu đỡ, ngồi ở một chỗ rẽ, đầu hơi ngẩng lên, thưởng thức một đóa hồng mai mỹ lệ đang nở. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vừa nói thì thầm.
83 Tập Ám khép chặt đôi mắt, môi mỏng khiêu gợi nhấp lên, lại mang theo ý nghĩ chua xót vô tận. Bách Lý Hội cúi đầu, tay của hắn vô lực buông xuống một bên, khuôn mặt điềm tĩnh, không hề có một tia biểu cảm, chỉ là lẳng lặng dựa vào nàng.
84 Bách Lý Hội dốc hết đáy chén, uống một hơi cạn sạch. "Ái phi thật là hăng hái a" Một âm thanh đột nhiên vang lên, nam tử mặc long bào, đứng phía sau hai người.
85 "Mạn Song là muốn cảm ơn tỷ tỷ lần trước đã cầu tình, bằng không, đã sớm bị trục xuất khỏi cung rồi. " Nàng cẩn thận mở miệng, thử thăm dò. "Đã là người một nhà, nào có đạo lý không giúp đỡ, vả lại, hoàng thượng hắn, nào có khả năng không nạp phi, thay vì để cho người ngoài được lợi, còn không bằng giúp ngươi một tay a.
86 Quần áo màu trắng, nửa người dưới bị máu nhuộm đỏ, vốn là mấy người kia, đã sớm không nói nên lời. Vết máu, từ trong bắp đùi, chảy xuống mắt cá chân của nữ tử, âm thanh trở nên khàn khàn, trên mặt đầy mồ hôi, trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi, càng thổi càng dày đặc.
87 Tập Ám trở về, nàng đã ngủ rồi, nằm trên mặt đất, không hề đứng lên. Vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh lui ra, hắn tiến lên vài bước, bế nàng lên.
88 Người còn chưa tới, rất xa liền đã nghe thấy âm thanh tức giận la mắng của nữ tử: "Đều cút hết đi, ai dám nói cho hoàng thượng, ta sẽ giết người đó. .
89 Vân Khinh ra hiệu cho nha hoàn đem điểm tâm đặt lên bàn, xoay người kéo tay Liễu Nhứ: "Nhứ nhi, không nên trách hoàng thượng. "Liễu Nhứ oán hận rút tay về, hai mắt giận dữ trừng hai người: "Đừng giả mù mưa sa, các ngươi ai không hy vọng ta chết? Hoàng hậu, hừ, một nữ nhân thất sủng, cũng có tư cách để thương xót ta?"Sắc mặt Vân Khinh khẽ biến, đôi môi lơ đãng run rẩy, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng.
90 "Đương kim thiên tử, chính là dựa vào chém giết trên lưng ngựa mới đi đến ngày hôm nay, cho dù ngươi nắm được quyền thế, huy động được người nào a? Tất cả đều là tử sĩ của Tập Ám, sợ là khó mà thần phục kẻ khác.
91 Vân Khinh khẽ thở dài: "Không có mười phần nắm chắc, ngộ nhỡ bị bắt trở về, ta thật không dám tưởng tượng. ""Vậy chẳng lẽ liền cam chịu, sống trong cung này cả đời sao?"Nàng nhìn Bách Lý Hội, đáy mắt nổi lên sóng nhiệt cuồn cuộn: "Không, nhưng phải an bài tất cả cho thỏa đáng, mặc dù cha ta từ nhỏ đã quản ta rất nghiêm, nhưng, cuối cùng cũng không muốn liên lụy đến hắn.
92 Một tay nam tử chống đỡ, nhìn nữ tử trên chỗ cao: "Từ nay về sau, liền không còn ràng buộc nữa. "Người kia khẽ gật đầu: "Đúng, đã không còn ai có thể hại nàng.
93 Bách Lý Hội rúc người lại, đầu tựa vào cạnh hắn, nhắm nghiền mắt: "Tập Ám, chúng ta cùng nhau ngủ, lúc ta tỉnh lại, ngươi nhất định cũng phải tỉnh a. Đây là ước định của chúng ta, được rồi, ngươi không nói gì nghĩa là đồng ý.
94 Cơ thể dường như muốn nổ tung, Bách Lý Hội đột nhiên xoay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Liên phi. "A. " Nàng kinh hô, tay thoáng chốc buông lỏng ra, trong mắt nàng, giống như mang theo ma tính hấp thu lấy cả người, làm cho nàng do dự lùi bước.
95 Trên cửa mắc màn che màu đen, ánh mặt trời hầm hập, có thể ngăn một phần, chỉ một phần. Cầm lấy quyển sách bên cạnh nhàn hạ lật vài cái, Bách Lý Hội vô vị nằm xuống, muốn chợp mắt một chút.
96 Nữ tử vào nhà thu dọn mọi thứ trên bàn, đứa nhỏ bên cạnh giúp đỡ bày bát đũa ra, hai người đứng bên cạnh, nhưng cái gì cũng không làm được. "Đừng đứng nữa, mau ngồi đi.
97 Khi Tập Ám chạy về cung, Bách Lý Hội đã hôn mê bất tỉnh, Điệp nhi lo lắng đứng ở một bên, những khối băng trong phòng vẫn toát ra hơi lạnh lẽo. Hắn cầm lấy khăn ướt bên cạnh nhẹ lau trán nàng, vẻ mặt an tĩnh giống như đang ngủ.
98 Đêm, tăm tối không hề có chút ánh sáng nào, vài tia sáng trăng yếu ớt rọi vào khe cửa sổ. Ánh nến cháy chập chờn, vài cái sau khi chớp động, lại khôi phục lại tư thế đứng thẳng ban đầu.
99 Lúc xe ngựa chạy về phương Nam, Ôn Nhứ đi theo phía sau thật lâu, một cước dẫm lên làn váy, người cũng ngã xuống. Cũng không giãy giụa, người cũng không đứng dậy, chỉ là ngẩng đầu lên, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi xe.
100 Bách Lý Hội khóc mệt mỏi, cả thân thể tựa vào mộ bia, hay tay vẫn không ngừng đánh đấm. Gió lớn. Thổi tung mép váy của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.