41 Mộc Mộc sau khi nghe được tin Dương Dương sắp được thăng chức cũng rất là vui vẻ thay cho cô. Sau khi tan việc, Dương Dương liền đến một quán cà phê ở phố thương mại chờ Mộc Mộc, giờ tan ca của Mộc Mộc trễ hơn tới nửa tiếng so với cô cho nên mỗi lần đề cập tới là Mộc Mộc có thể mắng chửi tới cả giờ liền.
42 "Dương Dương. . . " Thích Thiên gọi lại ngay khi Dương Dương muốn lên nhà. "Làm sao vậy?" Cô quay lại, thấy Thích Thiên do dự, có vẻ muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.
43 "Xin hỏi Phan tiên sinh còn có cái gì chỉ giáo?" Dương Dương muốn rút tay mình về, lại bị nắm chặt hơn, người qua lại tò mò nhìn hai bọn họ. "Chúng ta nói chuyện chút đi.
44 Hôm sau thức dậy thì cô bị cảm, đành xin công ty nghỉ một ngày, hôm sau đi làm mới biết ở trong núi một ngày mà trong xã hội đã là nghìn năm. Chuyện thăng chức của cô ngay hôm đó được công bố ra ngoài, mọi người đều biết, cho nên cô vừa về tới công ty là nhận được vô số lời chúc mừng, lời chúc thì nghìn bài như một, nghe đến lỗ tai cũng sinh kén luôn, nhưng người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái, hơn nữa người ta có ý tốt chúc mừng mình, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, về công về tư thì cô cũng phải cười cám ơn.
45 Những ngày thuận lợi làm Dương Dương thiếu chút nữa quên đi buồn phiền, quên đi thương tổn, quên đi trên thế giới này có loại người được gọi là "Tiểu nhân", bọn họ không thích tự mình nỗ lực làm đến nơi đến chốn, hết lần này tới lần khác làm những chuyện hèn hạ không tưởng.
46 "Dương Dương, hôm nay em thật xinh đẹp. " Cố Phương Văn đã sớm chờ Dương Dương ở tầng một, vừa gặp được cô liền lùi lại hai bước, làm bộ như đang giám định và thưởng thức cô như một tác phẩm nghệ thuật.
47 Dương Dương vừa đi vừa mắng, cô cũng biết vì người như thế mà tức giận rất không đáng, thế nhưng trong lòng vẫn giận, càng nghĩ càng ủy khuất, cảm giác mình đụng phải tiểu nhân, vô cớ bị người như thế thiết kế, cuối cùng còn ầm ĩ với mặt trắng nhỏ ra như vậy.
48 Dương Dương vừa lên giường ngủ, lúc này chuông cửa vang lên, giằng co một ngày nên cô rất mệt mỏi, cô bản không muốn để ý tới, mong người đang nhấn chuông biết khó mà lui, thế nhưng người kia lại rất ngoan cố, không bỏ qua cứ ấn chuông mãi, Dương Dương muốn không đứng dậy sợ rằng sẽ bị khiếu nại, không thể làm gì khác hơn là lê cái thân mệt mỏi ra mở cửa.
49 Cuộc sống có đôi lúc làm cho người ta khó hiểu, nó cho bạn quả ngọt lại có thể làm bạn ăn đến hỏng răng, phải chịu đựng nổi khổ bị đau răng; nó cho bạn quả đắng, lại có thể là thuốc hay lợi iệng, ích lợi cuối cùng giành cho bạn nhiều hơn, ai cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.
50 Vợ xấu cuối cùng vẫn gặp bố chồng, thế nhưng Dương Dương còn chưa được thấy bố chồng, mẹ cô đã không kịp chờ muốn gặp con rể, Dương Dương không lay chuyển được bà, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, cùng mặt trắng nhỏ thương lượng một chút.
51 Dương Dương một mình ở trong toilet càng nghĩ càng tức giận bất bình, có cha mẹ như bọn họ sao? Cũng không nghĩ xem ai mới là con ruột bọn họ nữa!Lúc này Phan Thừa Hi chui vào theo, đẩy đẩy người cô, cô tức giận đẩy hắn: "Cút sang một bên, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
52 Tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, theo như lời Mộc Mộc, quan hệ giữa hai người bọn họ như chuột với gạo, Dương Dương đắc ý, rốt cục có người cho là mình tốt hơn tên mặt trắng nhỏ kia, Mộc Mộc thấy cô như vậy, uống hớp nước rồi nói tiếp: "Cậu là con chuột, anh ấy là gạo trắng tinh, bị cậu hèn mọn xóa hết tinh quang!"Dương Dương nổ tung! Mộc Mộc ở phía sau cười, con chuột, cậu chừng nào thì cùng với gạo cho ra cứt chuột đây (Thuyết pháp của Mộc Mộc: Con chuột ăn gạo,ra ngoài đương nhiên là phân chuột.