41 Sáng thức dậy, Thước Nhạc lấy thức ăn có sẵn từ không gian ra. Mọi người ăn xong, thấy thời gian đã không sai biệt lắm liền đi về phía Bảo Dực trai. Lần này không cần cẩn thận như lần trước nữa, nhưng họ cũng không muốn đi quá đường hoàng nổi bật.
42 Bọn họ đi khắp một lượt khu nhà rồi lại quay về. Nơi này lớn như vậy, họ cũng không định vào ở ngay. Hơn nữa tòa nhà này tuy là nhà mới, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có người từng ở, cây cỏ trong sân cũng chưa trồng xong, muốn vào ở còn cần tu sửa nhiều, chuyện này không gấp.
43
“Lan thúc, sao mọi người đều đến hết rồi thế, trời rất lạnh. ” Thước Nhạc nói xong, nhanh chóng dẫn họ vào trong phòng.
“ha ha, chúng ta cũng muốn nhìn xem ngươi mua phòng ra sao? Không ngờ ngươi lại mua khu này.
44 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc Phàm thấy mấy ngày nay Thước Nhạc có chút phấn khởi, thú vui của cậu là khiến cho nhà mình trở nên hoàn mỹ, mỗi khi cậu nghĩ đến đồ trang trí yêu thích gì sẽ nếm thử một cách hạnh phúc, nhìn cậu như vậy, Khúc Phàm cảm thấy rất hạnh phúc, hắn cũng rất vui mừng phối hợp cùng.
45
“Linh thạch trong hồ lô đã đủ dùng, khi nào anh về?”
Khúc Phàm lấy tù và trên tay cậu, đặt sang bên cạnh, nắm tay cậu, tỉ mỉ mà vuốt ve, “Đám nhỏ hẳn cũng sắp được nghỉ, anh trở về lại sử lý thêm vài chuyện, dù sao cũng mất một tuần, bên này cũng không còn việc gì khác, anh nghĩ về sớm một chút.
46 Ngoại trừ Lan thúc và Tiền ca, lần này Sâm Kỳ cũng muốn trở về. Thước Nhạc vẫn muốn tìm thời gian nói chuyện với cậu ta về chuyện của Sâm Ba. Sâm Kỳ chỉ lớn hơn Sâm Ba một tuổi, lúc trước khi Sâm Ba mất tích thì cậu ta cũng đã hiểu chuyện rồi, trước đây còn có quan hệ thân thiết với đệ đệ của mình.
47
Rầm rầm… uỳnh…
Thước Nhạc vui vẻ nhìn hòn đá đã nổ tung kia, để xác minh ý nghĩa trong lòng, cậu đi vào khu rừng hoang trong nhà. Từ khi cậu có được bản thể của hoa sen đến nay, chưa từng để tách ra bao giờ, cho đến giờ cũng chưa từng cố ý tu luyện gì.
48 Đoàn người của họ có vẻ đông, cứ túm tụm lại thì đừng mừng đi đứng gì trong chợ, Thước Nhạc bảo bọn nó kết bạn đi, tự ngắm nhìn. Loại chợ gia súc này có lực hấp dẫn rất lớn với đám nhỏ, huống chi còn là chợ đầy màu sắc cổ xưa như thế này.
49 Phòng riêng trong tửu lâu đều dùng gỗ ngăn ra, đừng nói không rắn chắc, mà chỉ cần hơi to tiếng chút sẽ có thể bị nghe thấy luôn, cho nên vách ngăn cách bị đánh vỡ tuyệt không ngạc nhiên chút nào.
50 “Rồi rồi, đều ngừng lại đi. ” Thước Nhạc thấy người nọ đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhanh chóng ngăn lại, “Mấy đứa từ lúc nào lại trở nên bạo lực như vậy.
51 Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, nhân lúc đám Cao Sảng còn ở đây, mọi người cùng nhau vẽ kết cấu của dãy phòng ở bên cạnh. Sau khi xác định vị trí nền, Khúc Phàm đưa Trương Hi, Cao Sảng và Vương Dũng về.
52 Thước Nhạc và Khúc đi vào chính phòng tiền viện, thấy được Tàng sơn Thất ưng và Tàng sơn Miêu Thập nhị. Lần trước không để ý, hôm nay mới nhận thấy Thất Ưng Lăng Tiêu là người trẻ tuổi tuấn tú, khoảng chừng hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi; hôm nay mặc một bộ trường bào bằng gấm trắng có viền lông điêu màu đen, chân đi đôi trường ngõ màu đen thêu hoa văn hình đám mây, tóc búi lên cao, thoạt nhìn là một nam tử vô cùng anh tuấn.
53 Chờ đến lúc ăn tối, Khúc Phàm đi từ không gian ra, hồ lô kia còn khó luyện chế hơn tưởng tượng, trận pháp mà hắn bố trí đã thiêu cháy hoàn toàn trong hỏa trận.
54
Sâm Kỳ nhân dịp này về thăm ngoại công cậu, cũng ở thôn này, Thước Nhạc đưa cậu chút quà mừng tết, để cậu qua đó, hai người tạm chia tay.
Thước Nhạc dùng thần thức quan sát, cửa nhà đang khóa ngoài nhưng bên trong lại có hai nam hài, một đứa bảy, tám tuổi, một đứa bốn, năm tuổi.
55 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn, Thước Nhạc đã nghe tiếng mở cửa phòng, sau đó két két két rồi rèm được kéo lên.
56 Trong hai ngày sau đó, Thước Nhạc và Khúc Phàm gác hết mọi chuyện lại để ở cạnh đám nhỏ, chờ sang năm đưa đám nhỏ về, chúng nó cũng sắp khai giảng, cha mẹ cũng phải về cùng, bọn nhỏ vẫn còn cần chăm nom.
57
Ăn bên ngoài cùng đám nhỏ rồi Thước Nhạc và Thước Nhạc cũng trở lại, đám nhóc thì lại chơi săn thú trên bán đảo. Thực vật trên núi ở bán đảo rất tươi tốt, động vật lớn không có nhưng vẫn có thể thấy gà rừng, thỏ…
Nghe thím Ngô nói Lan thúc đã về, hai người cũng định qua xem.
58
Khúc Phàm tránh sang bên cạnh, cú đánh của cô gái kia bị hụt, lại trở tay đánh thêm một cú nữa.
“Xuân Hoa dừng lại, đó là sư phụ. ” Lan Y nghe thấy tiếng hét của Xuân Hoa, đi từ phòng ra, thấy hành động của Xuân Hoa, lập tức kêu lên.
59 “Chào cậu, tớ gọi Thước Quả, khoa lịch sử, cũng ở phòng này. ” Cậu vốn theo họ ba, họ Triệu, nhưng sau đó được Thước Nhạc và Khúc Phàm nhận nuôi, cũng không đổi tên; nhưng sau đó đi Pháp, cậu lấy tên Pháp là Thước Quả.
60 Quả Quả ở bên cạnh Thước Nhạc lâu ngày, tính cách cũng rất giống cậu, ngày thường không thích tính toán chi ly, sẽ không tức giận vô lý. Vụ việc ở trạm quân tư trôi qua, cậu rất hối hận.
Thể loại: Nữ Cường, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 14
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50