Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 66 - 01
Chương trước: Chương 65
66. Thử × nhớ lại.
Cố gia rất lớn.
Cô gái dẫn đường phía trước tựa hồ là vì cố ý chờ cô mà đi rất chậm, sau đó nho nhã lễ độ đứng trước cửa một gian phòng, nhẹ nhàng gõ ba tiếng rồi đẩy cửa ra, vươn tay mời.”An tiểu thư, mời vào.”
“Ách, cám ơn.” Cô có chút không yên tiến vào.
Luồng khí ấm áp ập tới, đối với người đang mặc áo lông như Dĩ Mạch mà nói, có chút nóng bức.
Căn phòng bài trí theo phong cách u cổ điển, lấy màu trắng làm màu sắc chủ đạo, điểm thêm màu vàng cùng vài gam màu tối. Đèn thủy tinh trong suốt sáng rọi, rèm cửa sổ màu tím sẫm viền vàng rủ xuống đất, tăng thêm vài phần đẹp đẽ quý giá.
“An tiểu thư, mời tới đây.” Một giọng nam trầm thấp từ sô pha truyền tới.
Dĩ Mạch đến gần vài bước, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Anh ta có vài phần giống Cố Quân Thanh, chỉ là lớn tuổi hơn, có chút gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, khiến cho dung mạo vốn tuấn lãng lại có vẻ bệnh trạng mỹ cảm. Hắn mỉm cười, lại khiến người ta cảm thấy áp lực khó hiểu. Nếu nói Cố Quân Thanh khiến người ta cảm thấy áp bách như một cơn lốc xoáy, thì hắn, lại giống như đầm lầy khổng lồ yên tĩnh.
“Cố tiên sinh, xin chào.” Cô đoán rằng anh ta hẳn là anh trai của Cố Quân Thanh, bị hắn gọi là “Cố đại”, Cố Tĩnh Hàn.
Ở trong mắt rất nhiều người, sự tồn tại của Cố Đại là thần bí mà đặc thù. Thực ít có người biết một người bệnh sống ở nơi thâm cư u thất này từ rất sớm đã đảm đương vị trí đầu não, lên kế hoạch phát triển cho Phi Ngã Viêm Dương. Hắn có sự mưu trí, giúp đỡ cho Cố Quân Thanh thủ đoạn tàn nhẫn. Bị hắn nhìn chằm chằm, mỗi một lỗ chân lông trên người Dĩ Mạch đều cảm thấy khẩn trương, giống như con chuột đồng bị rắn nhắm phải.
“Mời ngồi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nâng tay, mỉm cười.”Hôm nay tôi mời An tiểu thư đến nhà, là muốn nói với cô một việc. Về Quân Thanh, cùng Phi Ngã Viêm Dương.”
Dĩ Mạch có chút câu nệ ngồi ngay ngắn. Cô cũng không biết hắn muốn nói gì với mình, nhưng dựa vào sự nhạy cảm của một cô gái, trong lòng không ngừng cảm thấy bất an, vì thế, càng lúc càng cảm thấy có chuyện không tốt.
“Như cô chứng kiến, sức khỏe của tôi rất tệ. Bởi vậy Quân Thanh từ nhỏ đã được định trước là người thừa kế duy nhất của Phi Ngã Viêm Dương. Đó cũng là hy vọng của cha tôi. An tiểu thư là người trong lòng Quân Thanh, này vốn là chuyện tốt, huống hồ An tiểu thư chính trực thiện lương, gia thế trong sạch, không có chỗ nào khiến người ta phải chê trách.” Hắn dừng một chút, đơn giản thừa nhận, “An tiểu thư hẳn không biết, tôi từng cho người điều tra về cô, đây xuất phát từ lòng lo lắng cho em trai tôi, hy vọng cô không lấy làm phiền lòng.”
Dĩ Mạch nhìn người đàn ông trước mắt, không biết nên nói gì mới được, vì thế vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc.
Chỉ nghe Cố Tĩnh Hàn tiếp tục nói: “Quân Thanh có thể ở bên cạnh người mà nó yêu cả đời, là hy vọng của tôi. Nhưng làm con cháu Cố gia, trên vai nó còn gánh vác cả tương lai của Phi Ngã Viêm Dương. Nếu như gia phụ có thể qua được một kiếp này, mấy vị thành viên của ban giám đốc đang rục rịch kia có lẽ sẽ yên ổn lại vài phần, nhưng trước mắt tình huống của ông cũng không lạc quan. Lúc này di chúc chưa lập, cổ phần trong tay Quân Thanh còn ít, Tô Viễn Ca tất nhiên sẽ tranh đoạt quyền lợi… Như vậy từ nay về sau, Phi Ngã Viêm Dương có còn Cố gia nhỏ nhoi này hay không, đều rất khó nói.”
“Ý của Cố tiên sinh là, Cố gia cần hy sinh hôn nhân của Cố Quân Thanh để lấy chỗ dựa?” Cặp mắt đen huyền của cô lặng lẽ nhìn hắn.
Tầm mắt hắn dao động, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, “An tiểu thư giống như ngọc trai, mà giờ phút này Quân Thanh cần, chỉ sợ là một viên kim cương.” Hắn đơn giản lại bổ sung một câu, “Trong tay Lý Lan nắm gần 20% cổ phần của Phi Ngã Viêm Dương, con gái duy nhất của ông ta dường như có tình ý với nó.”
Nói đến thế này, đơn giản sáng tỏ.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô gái ngồi phía đối diện. Giống như con nhện kết võng, nhìn chằm chằm con con trùng lầm lạc lưới, đầy vẻ tự tin cùng đùa cợt. Cho dù tiếp theo cô phản ứng như thế nào, coi như một trò đùa khôi hài, hay là một màn kịch tình bi đát, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn, có thể dễ dàng đối phó.
“Cái kia…” Trên mặt cô gái hiện lên một tia do dự, nhỏ giọng nói, “Không phải là nên có ‘phí chia tay’ hay điều kiện gì đó sao? “
Người đàn ông ngẩn ra.
Phí chia tay?
Cố Quân Thanh, mắt nhìn của cậu cũng chỉ như thế.
Cố Đại nhíu mày, giọng nói kiêu căng lạnh như băng: “Những gì An tiểu thư muốn, chỉ cần không quá phận, tôi đều có thể đáp ứng. “
Lúc này trên mặt nữ sinh hiện ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt. Vẻ mặt kia giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi “Thì ra là thế”. Chỉ là, vì sao nụ cười này có chút bất đồng so với dự đoán của hắn?
“Xem ra An tiểu thư có điểm hoài nghi về lời hứa của Cố mỗ?” Hắn không hờn giận.
“Sao cơ?! Đương nhiên không phải.” Cô cuống quít giải thích, “Bởi vì bình thường theo như tình tiết trong phim truyền hình, đôi bên sẽ cò kè mặc cả, mà Cố tiên sinh vừa rồi lại không hề nhắc tới, tôi còn nghĩ Cố Quân Thanh không đáng giá, may mà…” Hắn vẫn có giá trị, hơn nữa còn là giá trị xa xỉ, điểm này làm cho cô thực vui mừng.
“…” Cố Đại vốn duy trì vẻ băng sơn, lúc này lại thành băng liệt.
Cô mỉm cười lạnh nhạt, “Cố Quân Thanh mà tôi biết cho tới bây giờ đều là người lý tính kiên cường, bởi vậy, tôi mới có thể đem toàn bộ tình cảm của mình giao cho anh ấy.”
“Cố tiên sinh, tôi không muốn làm người rời đi trước, bởi vì để làm được việc đó cần dũng khí rất lớn. Nếu lựa chọn giữa Phi Ngã Viêm Dương cùng tôi sẽ dẫn đến hai tương lai khác nhau, vậy thì quyền lựa chọn này hẳn là phải thuộc về em trai của ngài, vì đó chính là con đường anh ấy sẽ bước đi. Điều tôi có thể làm, chỉ là im lặng đứng trước con đường của mình và chờ đợi.”
“Nếu nó chọn bên kia thì sao?” Hắn hỏi.
“Chỉ cần anh ấy lựa chọn bên kia, tôi sẽ dứt khoát rời đi.” Lông mi cô run rẩy, giống như cánh bướm, “Đó là việc cuối cùng tôi có thể làm cho anh ấy.”
“Khi đó cô sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.” Lời nói của hắn mang ý cảnh cáo.
“Nếu đã rời đi, cần gì lưu lại cái gì?” Cô cười nhẹ.
Cố Đại còn đang định mở miệng, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, đảo mắt đã tới trước cửa.
“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đã dặn ngài đang có chuyện quan trọng, không cho phép ai bước vào…” Thanh âm khuyên can, nghe qua hình như là Lam.
“Cút ngay.” Lời ít mà ý nhiều. “Cô dám khóa cửa?”
“Hiện tại ngài đi vào cũng đã muộn…”
“Chuẩn bị thuốc trợ tim cho Cố Đại đi.”
“Sao cơ? Cái gì?” Người nọ hình như không nghe rõ “A! Cậu không thể…” Trong lúc cấp bách, ngay cả “Ngài” cũng đổi thành “Cậu”.
Chỉ nghe “Oành” một tiếng, cửa gỗ màu trắng khắc hoa kiểu châu u cứ như vậy ầm ầm đổ xuống.
“Đau quá…” Cố Quân Thanh rút chân lại, oán giận.
Cố Đại vỗ ngực, sắc mặt tái xanh.
“Đại thiếu gia… Các cô còn không mau đi lấy thuốc! ” Lam gấp đến độ dậm chân, mất hết vẻ tao nhã.
Cố Quân Thanh đi đến trước mặt Cố Đại, kéo Dĩ Mạch, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Ách… Cái kia…Cố tiên sinh, tôi cáo từ trước, cám ơn chiêu đãi…” Người nào đó lắc lắc đầu, sau đó nói lời chào Cố Đại, chỉ thấy sắc mặt của hắn lại xanh thêm vài phần.
“Cứ đi như vậy sao, không cần lo sao?” An đồng học bị kéo đi có chút lo lắng hỏi, “Sức khỏe của anh trai anh…”
“Hắn là yêu nghiệt chuyển thế, còn sống dai lắm, không phải lo cho hắn.” Cố cầm thú vân đạm phong khinh đáp.
“Nhưng vừa rồi sắc mặt anh ấy rất xanh.”
“Cánh cửa vừa nãy anh đá là do hắn đặt thiết kế theo kiểu La Mã, tên vắt cổ chày ra nước đó vì xót tiền nên mới tái xanh như vậy.”
“…” Đây là người một nhà kiểu gì a. Dĩ Mạch không nói gì. “Bác Cố sao rồi?”
Hắn kéo tay cô, dừng lại bên ngoài một căn phòng ở lầu bốn. Cánh cửa thủy tinh rất nặng, Dĩ Mạch ghé sát mắt nhìn lại, bên trong toàn là màu trắng. Bốn phía đầy dụng cụ y tế sáng lạnh như băng. Hai nữ y tá mặc váy hồng nhạt đứng một bên nhìn điện tâm đồ, thỉnh thoảng ghi lại gì đó vào bệnh án đang cầm trên tay.
Nằm trên giường lớn màu trắng là một người đàn ông tuổi gần 50, vẻ mặt bình yên giống như đang ngủ. Những chiếc ống dài nhỏ uốn lượn chui vào bên trong chiếc chăn ông ta đang đắp, gắn liền ông với những máy móc lạnh như băng.
“Đó là cha anh.” Cố Quân Thanh ở bên cạnh cô mở miệng. “Năm ngày trước bị nghẽn động mạch tim, tới giờ vẫn không tỉnh lại.”
“Cái kia… Không cần đưa bác ấy đi bệnh viện sao?” Dĩ Mạch có chút lo lắng hỏi.
“Thân thể Cố Đại từ nhỏ cũng rất kém, thường thường vẫn bị sốc. Vì bảo hộ cho hắn sống sót được, cha anh đã dùng một số tiền lớn xây một phòng bệnh ở trong nhà. Bác sĩ cùng các dụng cụ cũng là hạng nhất, nếu bọn họ đều thúc thủ vô sách, đi bệnh viện cũng chỉ vô ích.” Hắn nhíu mi, trên mặt không che giấu được đau thương. “Nhìn ông nằm ở đó, mà anh lại không giúp được gì.”
Dĩ Mạch ngẩng đầu, thấy gương mặt hắn mệt mỏi, làm cho người ta đau lòng.
Hắn yếu ớt cùng lo âu, hắn bất đắc dĩ cùng bàng hoàng, cứ như vậy hiện rõ trước mặt cô.
Bởi vì ỷ lại hắn đã quen, cho nên đã quên rằng thân ảnh luôn đứng trên cao khiến người ta phải nhìn lên kia cũng có lúc cần có người an ủi, cũng sẽ sợ hãi khi sắp mất đi thứ gì đó.
Cô nắm lấy bàn tay hắn, nắm chặt, kiễng mũi chân, sau đó ôm lấy hắn.
Giống như muốn dùng tất cả độ ấm trong cơ thể mình để sưởi ấm hắn.
“Bác Cố nhất định sẽ tỉnh lại.” Cô thì thào nói nhỏ.
Cố Quân Thanh bị cái ôm bất thình lình này làm cho giật mình, trong chốc lát, trong mắt hiện lên một mảnh ấm áp.
Cô nhóc này dùng phương thức vừa ngốc vừa chất phác an ủi hắn.
Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn lưng cô, chậm rãi ôm lại.
Người thanh niên cao lớn, cô gái nhỏ nhắn. Im lặng ôm nhau.
Ngoài cửa sổ là trời xanh gió thổi mây bay. Xanh thẳm mà cao xa.
Hắn nghe thấy tiếng cô mềm nhẹ bên tai như tiếng chim vỗ cánh.
“Em vẫn không thích tên của chính mình, Dĩ Mạch, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Bởi vì em cảm thấy, nếu có một ngày đi đến bước đường hoạn nạn phải chọn lựa, em thà rằng để người kia quên em.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt long lanh. “Lúc mới gặp gỡ chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày yêu nhau, lúc nói tiếng yêu chưa từng nghĩ sẽ là cả đời. Cố Quân Thanh, anh khiến em mong muốn sẽ cùng anh tương cứu trong lúc hoạn nạn, lại không có dũng khí chấp nhận anh quên em. Cho nên, em ích kỷ giao quyền lựa chọn cho anh. Trước khi anh rời đi, em vẫn sẽ ở lại bên cạnh anh, cùng anh.”
Cô ngẩng đầu cố gắng mỉm cười, lại vẫn có giọt lệ không chịu khống chế chảy xuống.
Tay hắn mơn trớn hai má của cô, lau đi nước mắt, lưu lại độ ấm do tiếp xúc.
“Cô bé ngốc, cái gọi là ‘quên đi’ bất quá là một lời nói dối để lừa mình dối người.” Trong đôi mắt như ngọc trai đen của Cố Quân Thanh lấp lánh ánh sáng, “Nếu anh mất đi em, tất cả thời gian còn lại cũng chỉ có thể sống trong hồi ức.”
Cô vùi đầu vào ngực hắn, “Có câu, em vẫn chưa nói với anh.”
“Cố Quân Thanh, em thực yêu anh.”
Đúng lúc này, tựa hồ truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Dĩ Mạch ngẩng đầu, thấy Cố Tĩnh Hàn cùng Đỗ Vân Trạch xuất hiện ở chỗ rẽ cuối hành lang.
Mà phía sau bọn họ, là Tô Viễn Ca mặc một bộ quần áo màu đen.
Đôi mắt màu xám của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng như bóng đêm, im lặng nhìn bọn họ. Chìm trong bóng tối nồng đậm, đã che giấu tất cả.
Hắn cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn cô, một lát, nhẹ nhàng dời ánh mắt.
Thấy người tới, Cố Quân Thanh hơi nhíu mày.
Quan hệ giữa Thiên Duyệt giải trí cùng Phi Ngã Viêm Dương luôn căng thẳng, mà thân phận của Tô Viễn Ca lại càng khó nói. Cố Cửu Thành hôn mê chưa tỉnh, lúc này hai người kia lại đến …
“Nghe nói kiểm tra tài vụ ở công ty xảy ra vấn đề, Quân Thanh, cậu tới công ty một chuyến đi.” Mở miệng là Cố Tĩnh Hàn.
Cố Quân Thanh thản nhiên quét mắt nhìn Tô Viễn Ca, kéo Dĩ Mạch, xoay người rời đi.
Cửa thủy tinh bị Đỗ Vân Trạch đẩy ra.
“Cố Cửu Thành, mau tỉnh lại cho ông!” Người đàn ông trung niên thấp bé đơn giản vọt vào phòng bệnh, nhìn người đang hôn mê trên giường bệnh lớn tiếng quát, hoàn toàn không có nửa điểm lễ nghi của một người có vai vế trong thương trường.
Hai bác sĩ thấy thế kinh hãi, đang muốn ngăn trở, lại bị Cố Tĩnh Hàn xua tay ngăn lại. “Không có việc gì, hai người lui ra đi.”
Hai người trao đổi một ánh mắt, gật đầu rời đi.
Tô Viễn Ca thấy cử chỉ của ông ta có chút không khống chế được, đang muốn đưa tay kéo ông ta lại, lại bị ông ta túm lấy cánh tay, kéo đến trước giường.
“Giả bộ làm thi thể thú vị lắm sao?” Đỗ Vân Trạch khóe mắt phiếm hồng, thanh âm có chút run rẩy, “Ông đây nuôi con cho lão lâu như vậy, một phân tiền lão cũng chưa trả, đã muốn duỗi chân?”
Tô Viễn Ca cứng đờ tại chỗ, coi như chưa nghe thấy gì nhìn người bên cạnh.
Thanh âm kích động của Đỗ Vân Trạch bao trùm trong căn phòng màu trắng, tựa như sóng to vỗ vào bờ đá, bắn ra trăm ngàn bọt nước.
“Ông có biết thằng nhóc này tính tình khó chịu, khó hầu hạ thế nào không?”
“Ông có biết tôi đã tốn biết bao tâm sức cho nó hay không?”
“Ông lợi dụng, ỷ vào trước kia từng giúp tôi giải quyết mấy chuyện, liền cột thằng nhóc này cho tôi. Ông cho là có thể trốn một bên nhìn cả đời sao? Tôi không để cho ông được toại nguyện! Ông…” Đang mắng không ngừng, ông ta dường như hơi trố mắt nhìn Cố Cửu Thành đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt có chút quái dị.
“Đỗ tổng xem ra có chuyện cần nói với gia phụ, không bằng Tô tiên sinh dời bước xuống dưới lầu, chúng ta tự ôn chuyện vậy.” Cố Tĩnh Hàn phá vỡ cục diện bế tắc, nhìn Tô Viễn Ca vẻ mặt lạnh như băng nói.
“Giữa chúng ta, không có chuyện gì để nói.” Hắn lãnh đạm đáp lại.
“Thật không?” Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười, “Tôi nghĩ Tô tiên sinh sẽ có hứng thú với vụ bắt cóc mười ba năm trước trước cổng trường tiểu học Tinh Dương chứ.”
Tô Viễn Ca đột nhiên nhìn về phía hắn, trong nháy mắt, ánh mắt có chút mê mang.
Cố Đại điều khiển xe lăn ra cửa, một lát, Tô Viễn Ca đi theo phía sau hắn.
Trong phòng khách ấm áp như xuân, một con chó lông vàng lớn phe phẩy đuôi đứng bên cạnh xe lăn, một đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Tô Viễn Ca ngồi ở sô pha. Nó đi về phía trước vài bước, rồi dừng lại, lặp lại vài lần, cuối cùng đứng ở bên cạnh người thanh niên.
Tô Viễn Ca vươn tay, sờ sờ đầu nó. Giống như được khích lệ, nó nhẹ kêu một tiếng, cọ cọ vào đôi chân thon dài của hắn.
“Shirley còn nhớ cậu. Nó cũng đã lớn tuổi, thật lâu không có tinh thần như vậy.” Cố Tĩnh Hàn cầm một cái chén, có vẻ là chén thuốc, chất lỏng màu nâu, hơi hơi sóng sánh.
“Anh bảo tôi đi ra, muốn nói gì?”
Cố Tĩnh Hàn cầm cái chén uống một hơi cạn sạch, mặt nhăn mày nhíu, đưa tay lấy một miếng bánh ngọt trên bàn ăn. Nhìn thoáng qua vẻ mặt không kiên nhẫn của Tô Viễn Ca, hắn cười nói, “Bánh ngọt, không nếm thử sao?”
Trên bàn trà, trong chiếc đĩa trắng khắc hoa là mấy phần bánh ngọt bình thường. Bên ngoài lớp bơ màu tím có thể thấy chữ S được viết hoa bằng sôcôla đen.
Đồng tử Tô Viễn Ca mạnh mẽ co rụt lại.
Dấu hiệu chữ “S” đặc thù này, chỉ xuất hiện ở một cửa hàng bánh ngọt có giá trên trời duy nhất tại H thành tên là “SWEET”, trên một số loại bánh điểm tâm hàng ngày.
Đứa nhỏ trong ngôi biệt thự sang trọng, dùng “S” làm điểm tâm, sớm đã biến mất trong trí nhớ từ khi hắn rời đi.
Mà giờ phút này, trước mặt bọn họ, là bánh ngọt lam môi.
Hương vị ngọt ngào, mềm nhẹ mà quyến rũ.
Lại giống như mang theo chất độc, gợi lại kí ức.
Ở chỗ rẽ trước cổng lớn trường tiểu học Tinh Dương.
Thời tiết nóng bức.
Hai thiếu niên không hẹn mà gặp.
Đeo cặp sách rất nặng chậm rãi trở về nhà của mình, vừa ngẩng đầu, thấy hắn.
Bộ dạng vẫn trong sáng như trước, mặc bộ đồng phục màu lam phẳng phiu của học viện quý tộc, cầm theo một hộp giấy được đóng gói đẹp đẽ, mặt trên có một chữ “S” thật to.
Tô Viễn Ca cúi đầu nhìn bộ đồng phục tiểu học Tinh Dương màu xám đã có nhiều nếp nhăn trên người mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút tự ti.
Nhưng mà đáy lòng lại rộn ràng vui sướng.
Dường như hắn đã từng nói. Hắn sẽ đến thăm mình, không lâu sau khi rời khỏi Cố gia.
“Anh…” Mặt hắn giãn ra mỉm cười.
“Tô Viễn Ca.” Ánh mắt thiếu niên như ngọc trai đen thâm thúy thản nhiên nhìn hắn. “Bộ đồ màu lông chuột xám này là đồng phục mới của cậu sao?”
Giống như chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu, hắn giật mình đứng tại chỗ, tiếng ‘anh’ kia rốt cuộc nghẹn trong cổ họng.
“Thực thích hợp với cậu. Hiện tại xem ra, sau khi cậu rời đi, không khí trong nhà cũng thoải mái hơn nhiều.” Bên môi thiếu niên có ý cười châm chọc.
“Cố Quân Thanh!” bị chọc giận, nam sinh cắn răng phun ra ba chữ này. Nắm chặt bàn tay đang run rẩy, nhưng bàn tay cũng đã phát lạnh.
“Hôm nay tôi cố ý đến thăm cậu. Đây là bánh ngọt lam môi cậu thích nhất.” Cố Quân Thanh híp mắt, mở hộp giấy đang cầm trong tay, lấy ra một chiếc bánh ngọt lớn màu tím, đưa ra giống như triển lãm cho hắn xem.
Tô Viễn Ca bị thái độ của hắn làm hồ đồ, không biết làm sao đứng ở tại chỗ.
Thiếu niên chậm rãi đến gần, sau đó giơ tay lên.
Miếng bánh ngọt đó nện trên mặt hắn, dính trên tóc. Lớp bơ mềm mại theo cổ chảy xuống vai, trên vạt áo.
Hắn đỏ mắt túm lấy vạt áo Cố Quân Thanh, tay kia nắm chặt thành quyền giơ lên lại đột ngột dừng ở cách mặt cậu ta có mấy ly.
Người kia từng chắn trước mặt hắn bảo vệ, nói ‘Đây là em trai tôi’.
Người kia từng kéo tay hắn vào phòng bếp ăn vụng đồ ăn vặt.
Người kia từng vì hắn đánh vỡ bình hoa cổ mà gánh tội chịu đòn thay.
Hắn mở to hai mắt, không cho nước chảy ra khỏi hốc mắt. Nhưng sương mù ẩm ướt mãnh liệt tràn tới, mơ hồ toàn bộ thế giới.
Khuất nhục, miệt thị. Đều là có thể chịu được.
Duy nhất không thể chịu được, là vì người đem tới những điều đó cho tôi, lại là anh.
“Ăn ngon chứ?” Thiếu niên cười rất lớn, thậm chí có chút khoa trương, “Cậu nên trở về cầu xin mẹ cậu, nếu tiếp tục ở lại Cố gia làm bảo mẫu, ít nhất cũng có thể được ăn điểm tâm ‘SWEET’”.
Hung hăng một quyền, dùng hết tất cả sức lực mà mình có.
Vì thế, nước mắt cứ như vậy tràn mi mà ra. Nóng bỏng, như lửa đốt.
Cố Quân Thanh bởi vì một quyền này mà lảo đảo lui về phía sau hai bước, khóe mắt bị rách, nhưng lại vẫn cười, làm cho người ta nhìn không hiểu.
Câu cuối cùng mà hắn nói với mình là.
Tô Viễn Ca, cậu nhớ kỹ, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đánh lại.
Một khắc đó, chính mình dùng tay áo quệt nước mắt, xoay người chạy đi, nhanh như là muốn quăng tất cả lại phía sau
Xem tiếp: Chương 66 - 02