Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 66 - 02
Chương trước: Chương 66 - 01
Thời gian xóa nhòa tất cả.
Hắn chỉ nhớ rõ, mùi vị ngọt ngấy của miếng bánh lam môi đó.
Còn có thứ đã bị thiêu đốt trong ngày hè đó, tất cả tình thân mà bọn họ đã từng có.
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Ngữ khí lạnh lẽo như băng.
Dưới sự ra lệnh của Cố Tĩnh Hàn, Lam đem mấy tấm ảnh chụp đưa đến trong tay hắn
Tô Viễn Ca tiếp nhận.
Tất cả ảnh chụp đó, đều là thiếu niên mà mình oán hận.
Trên cổ tay hắn quấn một miếng băng vải, một mình ngồi trên giường, nhìn vào màn hình đạm cười, phía sau là một mảnh thuần trắng.
Mà ngực của hắn, có một vết sẹo dài mà dữ tợn, đáng sợ giống như chân rết, uốn lượn khắp ngực.
Những tấm ảnh kia, đều là gương mặt của hắn.
Cặp mắt tối đen như mực, trong đáy mắt lại như bốc hỏa.
Tô Viễn Ca trầm mặc mà thong thả lật xem từng tấm, trong lòng tựa như có những tiếng động ồn ào từ nơi xa xôi vọng về, lại có vẻ mơ hồ.
“Không thấy kỳ quái sao, ngày đó Quân Thanh vì sao lại xuất hiện ở trước cổng trường học của cậu.” Không đợi hắn trả lời, Cố Tĩnh Hàn tiếp tục nói, “Tôi không biết làm thế nào mà nó tìm được cậu, khi đó phụ thân phong tỏa tất cả những tin tức có liên quan đến mẹ con cậu. Nó vụng trộm đi tìm cậu, không mang theo vệ sĩ bên người. Kết quả ngày đó, đã xảy ra chuyện. Nó bị người ta bắt cóc, hơn ba giờ sau chỗ ở của nghi phạm bị cảnh sát tìm được. Trong lúc giằng co một tên động sát ý, đâm một dao trúng ngực nó. Bất quá may mắn, không trúng chỗ yếu hại. Nó phải phẫu thuật hai lần, nhưng bình phục cũng rất mau, những tấm ảnh này là tôi chụp lúc nó nằm viện.”
“Bởi vì anh ta bị bắt cóc lúc tới tìm tôi, cho nên anh đang hỏi tội tôi đấy à?” Tô Viễn Ca ném tập ảnh lên bàn, cười lạnh.
“Tôi nhớ rõ, chạng vạng trước hôm xảy ra chuyện một ngày, Quân Thanh cố ý mua một hộp bánh ngọt lam môi. Để trên bàn lại bị Shirley ăn mất, lần đầu tiên nó nổi giận, nhốt Shirley vào ổ bỏ đói cả đêm. Sau đó bảo quản gia đi mua bơ và lam môi về, suốt đêm làm một cái khác. Nhưng từ đó về sau, nó không bao giờ chạm vào bánh ngọt lam môi nữa.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cặp mắt màu xám của Tô Viễn Ca lạnh lẽo như tuyết.
“Ba kẻ bắt cóc nó, một kẻ bị bắn chết, một kẻ khi chạy trốn ngã từ lầu năm xuống ngã chết, chỉ có một người còn sống. Muốn nhìn lời khai của hắn một chút không?” Cố Tĩnh Hàn mỉm cười, đưa một tệp hồ sơ màu xám cho cô gái đứng sau. “Lam, đợi lát nữa giúp tôi đưa cho Tô tiên sinh. Sắp đến giờ kiểm tra sức khỏe, tôi không bồi được nữa.” Dứt lời, tự điều khiển xe lăn rời khỏi phòng khách.
“… Ba người chúng tôi đánh bạc thua hết tiền, không có thu nhập cố định. Sau đó lại nghe người ta nói người phụ nữ tên Tô Ngưng mới chuyển đến ngõ nhỏ kia không lâu là tình nhân của kẻ có tiền, đứa con trai cô ta mang theo là con trai của phú thương Cố Cửu Thành, ba chúng tôi bàn nhau, nghĩ bắt cóc nó kiếm một khoản tiền lớn…”
—— sau khi cậu rời đi, không khí trong nhà cũng thoải mái hơn nhiều.
“… Chúng tôi mất một tuần nghiên cứu địa hình, biết nó học ở trường tiểu học Tinh Dương, thường xuyên ở trường làm hết bài tập xong mới về nhà, muộn hơn so với những đứa khác, hơn nữa đường về nhà nó lại rất hẻo lánh, không có người…”
—— Cậu nên trở về cầu xin mẹ cậu, nếu tiếp tục ở lại Cố gia làm bảo mẫu, ít nhất cũng có thể được ăn điểm tâm ‘SWEET’.
“…Quyết định ra tay chiều hôm đó là ngoài ý muốn. Lão tam cùng tôi canh trên đường chờ nó đến, lão đại ở trong xe tiếp ứng. Kết quả lúc này chạy tới một đứa bé trai mặc đồng phục màu xanh lam, ngăn nó lại trên đường. Chúng tôi nhất thời thay đổi chủ ý. Một là sợ hai đứa nhỏ kia không dễ bắt, vạn nhất có một đứa chạy được thì chúng tôi sẽ bị nhận mặt…”
—— Tô Viễn Ca, Cố Quân Thanh này không nợ cậu cái gì.
“… Không nghĩ tới, đứa mới đến này cư nhiên là “chính phẩm”. Ngạo mạn vô lễ, vừa thấy đã biết là con nhà giàu. Đứa lúc trước chúng tôi định bắt hóa ra là con của bảo mẫu. Chờ thằng nhóc kia chạy đi, chúng tôi liền ra tay…”
“…Nó rất phối hợp, còn nói với chúng tôi nó là con trai Cố gia, tên là Cố Quân Thanh, ngay cả thư bắt cóc cũng đồng ý viết. Nhưng không biết vì sao, cảnh sát đến rất nhanh. Lão đại nói, bức thư thằng nhóc này gửi đi có vấn đề, liền đâm nó một đao. Tôi nhìn thấy máu chảy rất nhiều…”
—— Tô Viễn Ca, nhớ rõ, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đánh lại.
…
Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng vẻ mặt của Cố Quân Thanh khi đó.
Ánh mắt thiếu niên cao ngạo mà khinh miệt, đã khiến hắn oán hận nhiều năm qua.
Oán hận tích tụ lâu nay điên cuồng sinh trưởng trở thành một cây đại thụ che trời, lại trong khoảng khắc ầm ầm đổ xuống.
Hiện giờ, rốt cục hắn cũng hiểu được ý nghĩa câu nói cuối cùng của y, rốt cục đã hiểu được nụ cười của y khi đó.
—— Tô Viễn Ca, nhớ kỹ anh. Nếu anh có thể sống sót, chúng ta sẽ gặp lại.
Hắn phanh gấp ở bên đường quốc lộ.
Mở cửa kính, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào trong xe.
Hắn há to miệng hô hấp, giống như đang bị ngạt.
Tòa cao ốc Phi Ngã Viêm Dương tầng hai mươi tám.
“Tiên sinh, ngài không có hẹn trước, không thể đi vào.” Bảo vệ đang muốn ngăn trở, lại bị người thanh niên đẩy ra.
“Tiểu Dương, không có việc gì. Cậu ta là khách của Cố tổng.” Trợ lý phó tổng tài Tô Hi lên tiếng.
“Cố Quân Thanh ở đâu?” Hắn hỏi.
“Cố tổng ở văn phòng, Tô tiên sinh ngài tìm ngài ấy là…”
Lời còn chưa dứt, người đã đi xa. Tô Hi bất đắc dĩ thở dài.
Cửa phòng phó tổng tài bị người ta đẩy mạnh ra, lại sập lại.
Đang tìm tư liệu trên giá sách, Cố Quân Thanh có chút kinh ngạc quay đầu, Tô Viễn Ca giống như một con báo đứng trước mặt hắn.
“Tô tiên sinh, hôm nay tới đây…” Khẩu khí vẫn vân đạm phong khinh như trước, lời vừa ra khỏi miệng đã bị Tô Viễn Ca gắt gao đè vào giá sách.
Cố Quân Thanh híp mắt nhíu mày.
Những người quen thuộc với hắn đều biết, lúc hắn có vẻ mặt này, có nghĩa là tâm tình hắn không tốt lắm.
“Bỏ tay cậu ra.” Ngữ khí mệnh lệnh.
Nhưng mà Tô Viễn Ca lại ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn túm chặt lấy vạt áo của hắn.
Dùng sức quá mạnh, cổ áo lông dê bị xé toạc, mà ba cái nút áo sơ mi cũng đồng loạt lăn xuống sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng vang réo rắt.
Tầm mắt của hắn, dừng trên làn da hở ra dưới phần cổ của người thanh niên đang bị áp chế. Vết sẹo màu hồng nhạt kia có thể thấy được rõ ràng.
Tự nhiên bị người ta áp vào giá sách xé quần áo, trong hoàn cảnh này, cho dù là người hàm dưỡng tốt cũng không bảo trì được bình tĩnh.
Cố Quân Thanh túm lấy hai tay hắn, xoay người lại, đẩy hắn xuống bàn làm việc.
Văn kiện chất đống trên bàn cùng cái chén bị gạt bay xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Cậu muốn ăn đòn.” Câu nghi vấn đổi thành câu khẳng định, Cố Quân Thanh dùng sức nặng thân thể đè chặt Tô Viễn Ca.
“Tôi đến đánh anh.” Người dưới thân đột nhiên phát lực, đẩy ngược hắn về phía giá sách. Sau cú va chạm, có một ít sách vở rơi xuống đất.
“Nhìn cái gì vậy, đều không muốn sống nữa sao?” Đại tỷ tổ thư ký Tô Hi thấp giọng đuổi mấy kẻ đang lén lút nhìn xung quanh, có chút lo lắng nhìn thoáng qua cánh cửa có tấm biển ‘phòng phó tổng tài’, khẽ thở dài.
Hai người bất tri bất giác biến thành một hồi đấu sức. Áp chế cùng áp chế ngược lại, khuất phục và phản kháng, không ai muốn mở miệng nhận thua. Mà toàn bộ văn phòng lại biến thành một sàn thi đấu thể thao, giấy tờ bay lên, một đống hỗn độn.
“Đủ, cậu dừng tay cho tôi!” Lần thứ ba áp hắn trên bàn, Cố Quân Thanh không nhịn được kêu lên. Lời còn chưa dứt đã bị vồ đến, bị Tô Viễn Ca đè vào tường.
“Làm anh hùng rất thú vị đi?” Hắn gầm nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.”Thực đáng tiếc, nhát dao kia vì sao lại không đâm trúng tim anh. Nếu vậy tôi còn có thể đứng trước mộ anh biểu diễn một màn bóp cổ tay thở dài.”
Giờ phút này, đối mặt với giọng điệu châm chọc của hắn, Cố Quân Thanh đại khái có thể đoán được lý do hắn đến đây.
Cố Tĩnh Hàn, tên quỷ bệnh thích chõ mõm vào chuyện của người khác. Hắn âm thầm mắng trong lòng.
“Quả thực đáng tiếc, tâm của tôi bị chó tha mất rồi.” Hắn ngấm ngầm hại người.
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra.
An Dĩ Mạch ôm một túi nước quả xuất hiện ở cửa.
Cố Quân Thanh bị Tô Viễn Ca áp lên tường.
Cố Quân Thanh vạt áo mở rộng bị Tô Viễn Ca áp lên tường.
Cố Quân Thanh vạt áo mở rộng hơi thở gấp gáp bị Tô Viễn Ca áp lên tường.
Trong óc nhanh chóng hiện lên ba câu này, gương mặt An Dĩ Mạch đồng học lập tức đỏ bừng, trong óc tràn đầy màu hồng phấn.
“Em…Đã quên gõ cửa.” Cô lắp bắp thốt ra một câu, “Hai người tiếp tục…” Sau đó nhanh chóng xoay người ra ngoài, đóng cửa.
Cô nhóc này, lại nghĩ đâu đâu rồi…
Hai người thanh niên không hẹn mà cùng buông đối phương ra, phân biệt lui về hai góc văn phòng, một bên cau mày sửa sang lại quần áo, một bên trên lưng phát lạnh.
“Tôi sẽ không cảm ơn anh.” Trước khi đi Tô Viễn Ca mặt không chút thay đổi bỏ lại một câu như vậy.
“Kia thật đúng là vạn hạnh.” Cố Quân Thanh mỉm cười đáp lễ.
Hai vị đại thần cường đại xung đột, An đồng học nhỏ bé yên lặng nhìn trời.
Ở một số phương diện, hai người kia thật đúng là tương tự a…
Chạng vạng, lúc Cố Quân Thanh cùng Dĩ Mạch trở lại Cố gia, cảnh tượng trước mắt làm cho hai người đồng thời lâm vào trầm mặc.
“Cố Đại, giải thích.” Cố Quân Thanh vắt chân ngồi trên sô pha.
“Như cậu nhìn thấy, ba tỉnh.” Cố Tĩnh Hàn mặt không đổi sắc mỉm cười trả lời.
“Cháu là Tiểu Mạch đi, bác là phụ thân Quân Thanh. ” Cố Cửu Thành ôn hòa chào hỏi cô.
“Chào bác… Ách, sức khỏe của bác tốt chứ…” Cô khẩn trương, tay chân không biết để đâu mới được.
Này xem như ra mắt sao? Tốt xấu gì cũng cho ta thời gian chuẩn bị một chút a…
“Ba, ba tỉnh khi nào?” Cố cầm thú nheo mắt lại.
“Buổi chiều, khoảng tầm năm giờ.” Cố Tĩnh Hàn đáp thay.
“Thì ra là thế, nghe nói những người hôn mê sâu khi tỉnh lại sẽ rất suy yếu, mới qua mấy giờ, ba đã có thể sắc mặt hồng nhuận ngồi bên bàn ăn bánh trứng xoài, thật sự là kỳ tích.”
“A, thế giới to lớn không gì là không thể.” Cố Tĩnh Hàn có vẻ thực thong dong.
Cố Quân Thanh chậm rãi đứng dậy, khoát tay lên xe lăn của hắn, mỉm cười. “Anh à, xem ra chúng ta nên nói chuyện với nhau.”
Sắc mặt Cố Tĩnh Hàn vốn tái nhợt nhất thời lại trắng thêm vài phần.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Quân Thanh bình thường gọi hắn là “Cố Đại”, mỗi lần gọi hắn là “anh” là nhất định không hay ho.
“Chúng ta tới thư phòng nói chuyện đi, nghe nói anh mới mua được một đám đồ cổ?” Cố Quân Thanh cười như mặt trời.
“Đừng đừng đừng… Lần này ta mua đều là chính phẩm thời Nam Tống, không chịu nổi cậu phá…” Cố Tĩnh Hàn dúm dó.
“Nên giáo huấn cậu ta một chút.” Đỗ Vân Trạch cười nói, “Ngay cả tôi cũng bị lừa, nếu không phải ba cậu kéo tôi dưới chăn, tôi thực nghĩ rằng lần này là sinh ly tử biệt đấy.”
“Mấy hôm trước là phát bệnh tim thật, nhưng cứu chữa kịp thời, có thế mới phát hiện hóa ra tôi đã già như vậy.” Cố Cửu Thành đạm cười, “Màn kịch này là chủ ý của Tĩnh Hàn. Sau khi nghe được tin tôi hôn mê, trong công ty liền có dị động, cho nên đơn giản tương kế tựu kế để tra ra kẻ nào âm thầm gian lận.”
Cố Tĩnh Hàn nói tiếp: “Chủ yếu là do gần đây không có việc gì vui, cuộc sống thực không thể thiếu niềm vui nha.”
“Cho nên, màn kịch này, là anh bày ra?” Cố Quân Thanh ngữ khí ôn hòa.
“Tôi chỉ là người qua đường Giáp…” Cố Đại buông tay, “Là Chu thẩm nói hai đứa tiến triển chậm chạp, bảo tôi tác động bên ngoài một chút giúp hai đứa một phen. Nói lại, câu kia “Cố Quân Thanh, em thực yêu anh” thật sự làm cho người ta vui vẻ thoải mái nha.”
Câu này khiến Dĩ Mạch hoàn toàn đỏ mặt.
Cố Quân Thanh kéo cô lại, cười nói: “Trên lầu không hiếu mấy thứ đồ cổ mà Cố Đại cất giữ, có hứng thú không?”
Dĩ Mạch: “Có. Nhưng em sợ không cẩn thận, vạn nhất làm vỡ thì không tốt lắm.”
Cố Quân Thanh: “Không có việc gì, Lam sẽ tìm người quét tước sạch sẽ.”
Dĩ Mạch: “Thật tốt quá, chúng ta đi.”
Cố Tĩnh Hàn kinh hãi: “…Cô nhóc An, sao em có thể cấu kết với nó làm chuyện xấu! “
Mọi người cười to, ngay cả Lam luôn luôn điềm tĩnh cũng nhịn không được che miệng.
Đỗ Vân Trạch như là nhớ tới cái gì, ghé tai Cố Cửu Thành nhỏ giọng nói: “Hình như tôi nghe nói Quân Thanh cùng Viễn ca cùng thích một cô gái?”
Cố Cửu Thành nhìn Dĩ Mạch cười, cũng đè thấp thanh âm: “Chuyện bọn trẻ, để chúng nó tự giải quyết đi.”
Nhận được vé mời đến xem Tô Viễn Ca biểu diễn, Dĩ Mạch có chút ngoài ý muốn.
Vé là Nam Hi đặc biệt đưa tới, cũng lấy “Nếu em không đi, chị chắc chắn sẽ bị sa thải” mà uy hiếp, ngàn căn vạn dặn bảo cô đúng giờ phải có mặt.
Tám giờ tối, Cố Quân Thanh lái xe đưa cô đến cửa sân vận động, nhìn nhìn tấm vé trên tay cô, lại nhìn nhìn tấm áp phích cực đại, cười đến quỷ dị, khiến Dĩ Mạch không hiểu ra sao.
Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo lao động sau khi dẫn cô vào trong liền biến mất vô tung.
Sân vận động to như vậy, nhưng lại không có một bóng người.
Ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ thấy sân khấu trang trí cao thấp chằng chịt.
Cô có chút mờ mịt nhìn nhìn tấm vé trong tay, thời gian không sai.
Ngẩng đầu cẩn thận so sánh với áp phích, lại phát hiện, vé của mình sớm hơn một ngày.
Dĩ Mạch nghệt mặt nhìn trời.
Này rốt cuộc, là chuyện gì xảy ra…
Tại lúc cô đang định rời đi, âm nhạc mềm nhẹ giống như nước chảy vang lên.
Đột nhiên, tất cả đèn đều bật sáng, làm cho toàn bộ khung cảnh khán đài xuất hiện trước mặt cô.
Mây mù lượn lờ, ánh sáng biến ảo, một tòa thành như ẩn như hiện ở đám mây, như một bức bích họa huyền ảo từ thời xa xưa.
Cách cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, cầu thang xoắn ốc dẫn lên, giống như đang lơ lửng di động trong không trung.
Trên cầu thang đang di động, Tô Viễn Ca mặc quần áo bào màu trắng, khoác một chiếc áo choàng nguyệt sắc có đường viền màu đen dài chấm đất, hoa mỹ dị thường.
Ngọn đèn dừng ở trên người hắn, vỡ thành những viên kim cương sáng lấp lánh.
Tóc bạc như thác, giữa chân mày là ba đạo lôi ấn màu vàng. Hai tròng mắt mang kính sát tròng đổi thành màu lam, thản nhiên nhìn chính mình.
Dĩ Mạch bị cảnh tượng như vậy làm rung động không nói được câu nào, chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ. Nửa ngày, mới thốt được một câu: “Ách, tôi tưởng đến xem biểu diễn, không nghĩ tới còn có cosplay…”
Tô Viễn Ca: “…”
Hai người đứng ở trung tâm sân khấu.
“Vừa rồi tôi có một loại ảo giác, thật muốn xuyên qua đến《Càn Khôn》.” Cô nói thật.
“Tôi cùng《Càn Khôn》 ký hợp đồng, hơn nữa lần này biểu diễn, sẽ hát ca khúc chủ đề của trò chơi.” Tô Viễn Ca kéo kéo mái tóc giả màu trắng nói.
“Thật sự?! Bài hát đó là anh viết sao?”
“Ừ, khi làm nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”, bỗng nhiên có cảm hứng.”
Dĩ Mạch liếc mắt xem thường, “Khi đó vốn có cơ hội tiến vào bản sao xem chuyện xưa của nhân vật chính, bị người ta phá hủy, thực đáng tiếc.”
“Bây giờ còn muốn nhìn không?” Hắn cười nhẹ.
“Đương nhiên.”
“Tôi có thể cho cô xem đoạn hồi ức đó, nhưng có điều kiện trao đổi… cô theo tôi đến đây.” Hắn đứng dậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ váy được treo trong tủ thủy tinh, Dĩ Mạch thực không thể không nuốt nước miếng hai lần.
Lụa mỏng thuần trắng, từ trên xuống dưới xen lẫn chút phấn hồng, chỗ đuôi váy hơi xòe ra, màu sắc đậm nhạt không đồng nhất, giống như một đóa hoa hồng nở rộ. Trên váy có đính một đóa hoa hồng nhỏ may thủ công bằng vải mịn, màu sắc lại đậm hơn.
“Mặc nó vào.” Người thanh niên phía sau nói.
Cô cuống quít lắc đầu, “Đây là quần áo của người khác, xem ra rất quý giá, vạn nhất làm hư thì nguy.”
“Đạo cụ mà thôi. Tôi chỉ muốn nhìn hiệu quả sân khấu một chút.” Hắn mở tủ kính, tháo chiếc váy đưa cho cô. “Tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Hoàn toàn không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Dĩ Mạch nắm váy, một đầu hắc tuyến.
Nhưng mà, thật sự rất đẹp.
Thịnh tình không thể chối từ, Dĩ Mạch thật cẩn thận mặc nó vào, cực kì ngạc nhiên là rất vừa vặn. Cô cúi đầu nhìn nhìn đôi giày có chút vết bẩn trên chân.
Này… sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả sân khấu đi…
Chỉ mặc váy thực lạnh a…
Quả nhiên, vẻ đẹp nghệ thuật không phải dễ mà theo đuổi được…
Những ý tưởng hỗn loạn không ngừng hiện ra trong đầu. Cô nhấc váy chuẩn bị đi ra, thấy Tô Viễn Ca đang đứng dưới ánh đèn ở trung tâm sân khấu.
Một khắc kia khi hắn nhìn về phía mình, nao nao.
“Rất đẹp.” Hắn nói.
“Thật sự sao?” Ánh mắt của cô lấp lánh, “Trước đây vẫn hâm mộ cái váy công chúa mà Lí Thiến mặc trên sân khấu, nếu cô ấy thấy cái này nhất định sẽ hâm mộ chết mất.”
Hắn mỉm cười đứng dậy, đem một chiếc áo choàng dày khoác lên người cô. Ông già người Pháp kia nếu biết quần áo mình thiết kế bị dùng làm trang phục để diễn kịch trong trường học, vẻ mặt nhất định sẽ rất khó coi.
“Không phải muốn xem hiệu quả sân khấu sao?” Cô có chút kinh ngạc.
Hắn nhìn chỗ tạo hình ban công nhỏ lóng lánh ánh sáng ở trên một chỗ cao nói, “Ngày mai váy này sẽ xuất hiện ở chỗ đó, chờ tôi hát xong bài này, nó sẽ bị ngọn lửa dấy lên thiêu hủy.”
“Vì sao?! ” Cô trợn tròn mắt. Chỉ triển lãm một lần liền thiêu hủy, không khỏi rất đáng tiếc.
“Bởi vì không đành lòng phá hư vẻ đẹp của nó, cho nên chỉ có thể buông tay.” Tầm mắt tương giao, cặp mắt màu lam kia giống như màn trời mặt biển, sâu thẳm mà cao xa. Giống như đôi mắt Đế Tu trong《 Càn Khôn 》, nhìn thấu vạn vật. “Đối với nó mà nói, cuối cùng có thể được cô mặc vào, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.”
“Tô Viễn Ca…” Cô mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.
“Xem kìa.” Hắn cười nhẹ.
Trên màn hình lớn, khung cảnh thủy mặc huyền ảo trong trò chơi chậm rãi hiện lên.
Lúc đó còn trẻ, dáng vẻ hoa lệ, cưỡi tuấn mã hăng hái.
Hai thiếu niên thần tộc có thể tựa lưng vào nhau gắn bó chiến đấu, Hạo Phong, Minh Tuyết. Giống như huynh đệ. Cho đến một ngày, Minh Tuyết vì bảo vệ mạng sống ột tiểu hài đồng bị đưa đi hiến tế, phản kháng thần ý, Thần Quân lấy tội đại nghịch đuổi giết. Vì thế thần tộc sinh ra phân liệt, tùy tùng Minh Tuyết thực lực không ngừng cường thịnh. Hai phái chiến trận nhiều năm.
Sau khi Hạo Phong kế thừa đế vị Thần Quân, ra lệnh ột nữ tử nhân tộc tên là “Kính Vũ” tiếp cận Minh Tuyết, giành lấy sự tín nhiệm của hắn. Ba năm sau, trong lúc Thần Quân cùng hắn giằng co chiến đấu, Kính Vũ từ phía sau đâm thủng trái tim hắn. Minh Tuyết từ trên đám mây rơi vào địa ngục, trọng sinh trong diệt thiên chi hỏa, trở thành Ma Tôn.
Từ đó, mở ra Tam giới chi chiến.
Trên màn hình, trong chớp mắt khi Kính Vũ vung kiếm đâm tới, thần sắc bi thương trên mặt làm cho người ta chua xót.
Gió lạnh thấu xương, mũi kiếm trong trẻo nhưng lạnh lùng, máu nhuộm đỏ sẫm.
Trường kiếm xuyên qua thân thể Minh Tuyết, những giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống, nở rộ như những đóa hoa bỉ ngạn yêu dị.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh không chút thay đổi, nhìn nàng cầm trường kiếm mà mỉm cười, trong mắt lại lưu luyến thâm thúy đau thương.
Hình ảnh tĩnh lặng phóng đại, chỉ có tiếng kèn xa xa vọng lại, ám ảnh, tịch mịch mà hiu quạnh.
Tiếng thở dài cuối cùng vang lên, thân thể hắn từ từ rơi xuống, rốt cục biến mất không thấy.
Màn hình nháy mắt tối đen, lúc này dập dờn ba chữ bồng bềnh như nước:
—— Hắn yêu nàng,
Cơn mưa xối xả bất ngờ tới.
Làn váy nữ tử đỏ như máu.
Cảnh tượng tê tâm liệt phế, một tiếng khóc kêu kinh động như tiếng sấm, nàng lại lần nữa giơ kiếm, đâm tới chính mình.
—— Nàng cũng yêu hắn.
Trong một chớp mắt, một đạo kim quang hiện lên, nàng ngất đi trong lòng một nam tử áo trắng. Hắn im lặng đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt rơi xuống thành ngọc châu.
Cuồng phong gào thét, thổi bay tà áo trắng. Trong phút chốc, giống như héo rũ, mái tóc đen phút chốc nhiễm sương hoa.
—— Như vậy, người hắn yêu đâu?
Trong trời đêm, giai điệu vang lên mềm mại như tơ, ôn hòa như ngọc. Lại bỗng nhiên nổi lên tiếng ngựa hí gió rít, tiếng sấm ẩn ẩn.
Thanh âm của hắn phá không mà ra, như giọt nước rơi xuống hồ sâu trong u cốc, lan ra từng đạo sóng vỗ.
Hồng nhạn khinh minh, quỳnh hoa bay loạn.
Trước mắt Dĩ Mạch phảng phất như có một cuộn tranh tươi đẹp đầy sắc màu huyền ảo trải ra.
“…
Dưới ánh trăng, ai ngoảnh đầu nhìn lại, làm cho thiên địa chợt thất sắc.
Trong gió, ai rơi lệ, làm cho đao kiếm nhiễm tịch mịch.
Rồng gầm ngựa hí, khói bụi gió lửa.
Rút kiếm chỉ vì một câu hứa hẹn.
Tà dương tựa huyết, minh nguyệt trường giang.
Nhắm mắt nhớ thành trì tiêu điều.
Qua ngàn năm, vẫn nhớ rõ, ngày ấy kỵ binh lưỡi mác.
Trường túy bất tỉnh, lại khó quên, một khúc cầm sắt tướng cùng.
n oán một hồi đều thành không.
Một lần gặp mặt đó là sai.
Tiễn quân đi, hoa rơi trên đường.
Một kiếp này, khoảng khắc tươi đẹp của người đều không dành cho ta.
Cười biệt ly, tiếng ca xa dần.
Kiếp sau, ta và người, vẫn chỉ là thoáng qua.
…”
Làn điệu du dương uyển chuyển, nhưng lại sầu bi tựa khói nhẹ, nhẹ nhàng quấn quanh không rời đi.
Trên màn hình, nam tử tóc bạc đứng lặng bên cây cầu, nhìn đôi nam nữ ôm nhau cách đó không xa, nhẹ giọng thở dài.
Hắn xoay người rời đi, tà áo bào nhẹ như mây, phần phật bay trong gió.
Sương mù dần dần dày, một đạo khói nhẹ, một tòa cô thành, một bóng dáng.
Hiu quạnh như thế.
Một khúc kết thúc.
Dĩ Mạch chậm rãi đi về phía hắn.
Bỗng nhiên, cô vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy người thanh niên trước mặt.
Cô nói.
Tô Viễn Ca, nhất định anh sẽ gặp được một người con gái thuộc về mình. Bất luận cô ấy đang ở đâu, một ngày nào đó, hai người sẽ gặp nhau. Cô ấy sẽ đi vào cuộc sống của anh, làm cho anh hiểu thế nào là tình yêu. Cô ấy sẽ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, bởi vì cô ấy mới mà đúng người. Những người xuất hiện trước hay sau cô ấy, đều chỉ có thể là người qua đường.
Tô Viễn Ca, cám ơn anh.
Người thanh niên im lặng đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Cái ôm kia, trong một đêm đông bình thản.
Trở thành kí ức ấm áp trong lòng hai người.
Xem tiếp: Chương 67 - Vĩ Thanh (end)