Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 63 - 64
Chương trước: Chương 62
63. Tiền đặt cược × đính hôn
Có người từng nói, bàn tay của Tô Viễn Ca, là món quà đẹp nhất mà Thượng Đế ban tặng.
Cho dù đàn dương cầm hay là đàn violon, những ngón tay thon dài, động tác tay duyên dáng, đều làm cho vô số tấm poster đặc tả bị săn đuổi mua sạch.
Đôi bàn tay được Đỗ Vân Trạch mua bảo hiểm với số tiền rất lớn, đối với kẻ si mê âm nhạc như Tô Viễn Ca mà nói, đó là vật trung gian liên kết.
Liên kết thế giới này, cùng âm nhạc của hắn.
Trong cuộc phỏng vấn, đã có lần hắn mỉm cười nói, đây là một phần thân thể tôi, có lẽ cũng là thứ đáng giá nhất cả cuộc đời tôi.
Đó là thứ hắn vô cùng quý trọng.
Phải là hoàn cảnh tuyệt vọng, không còn đường lui nào, mới khiến hắn dùng nó làm tiền đặt cược?
Thì ra cho dù tôi có làm gì đi nữa, cũng không thể có được anh.
Tuyên Tình im lặng dựa vào vách tường, giống như không còn một chút sức lực nào.
Mặc dù biết hắn tiếp cận mình là vì thế lực của Tuyên gia, mặc dù hắn luôn cự tuyệt cùng lảng tránh, nhưng trong lòng lại vẫn luôn có một sự mong chờ nhỏ bé.
Nụ cười từng gần gũi của hắn. Cái ôm hôn từng ngọt ngào khiến trái tim cô loạn nhịp. Từng kéo cô bước trên thảm hồng trong lễ trao giải.
Ký ức giống như thủy tinh, bị phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ vào căn phòng đóng chặt cửa bên phải, cô gian nan thốt ra vài chữ: “Cô ta ở đằng kia.”
Lúc này Tô Viễn Ca mới phát hiện, bên kia còn có một căn phòng xép nhỏ.
Hắn chậm rãi tiến lên, xoay tay nắm cửa.
Trên giường lớn mềm mại, cô gái ngủ rất say.
Hai mắt nhắm chặt, sống mũi thẳng thắn, đôi môi xinh đẹp như đóa hoa, tóc dài mềm mại uốn lượn bên gối.
Giống như, thời gian yên lặng.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua sợi tóc của cô, theo khuôn mặt, nhẹ nhàng thăm dò hơi thở.
Cô vẫn bình an.
Thần kinh căng thẳng của hắn cuối cùng cũng thả lỏng xuống. Đang muốn cúi người ôm lấy cô, lại nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng động rất nhỏ.
Một người đàn ông mặc đồ đen, dáng người khôi ngô đi vào, hơi cúi đầu nhìn Tuyên Tình nói: “Tiểu thư, dưới lầu bỗng nhiên có rất nhiều phóng viên cùng tới đây. Cửa trước, cửa sau cũng có.”
Tô Viễn Ca nhíu mày, nghiêng người nhìn từ cửa sổ xuống dưới.
Dọc theo khách sạn, các phóng viên phân bố rải rác, đang cầm chặt máy ảnh nhìn xung quanh rất ăn ý, tựa hồ đều đang chờ đợi điều gì.
Lúc hắn sắp sửa thu hồi tầm mắt, một chiếc Audi R8 màu bạc dừng ngay bên đường đối diện với khách sạn. Dường như vì thấy phóng viên, cho nên không thấy ai xuống xe.
Hắn đứng im lặng trước giường một lúc lâu, quay người đi về phía cửa.
“Bắt đầu từ khi nào, ngay cả cơ hội trả thù Cố Quân Thanh anh cũng cam tâm bỏ qua?” thanh âm Tuyên Tình vang lên từ phía sau, đầy ý cười châm chọc, “Ôm người anh ta yêu xuất hiện trước mặt các phóng viên, xem họ Cố thất thố, đó không phải tác dụng của quân cờ kia sao?” Hiển nhiên, cô ta cũng thấy chiếc xe kia.
Hắn đi lại một chút.
“Cô ta sẽ không biết anh dùng cách này để bảo vệ cô ta, sau khi cô ta tỉnh dậy, vẫn sẽ lao vào vòng tay Cố Quân Thanh thôi.” Tuyên Tình nghiến răng nghiến lợi.
Đây thật là thời cơ tốt.
Ôm lấy cô trước mặt phóng viên cùng máy ảnh, cao giọng tuyên bố cô chính là người mình yêu. Như vậy, cô sẽ không thể cãi lại, mà Cố Quân Thanh cũng sẽ không kịp trở tay. Mà cho dù hắn không nói lời nào, đám chó săn này cũng sẽ đem ảnh chụp hôm nay tung lên trang nhất các tạp chí ngày mai, làm cho chúng đúng giờ xuất hiện trong tay người dân.
Chỉ là, bắt đầu từ lúc đó, cô sẽ không thể có được cuộc sống an ổn nữa, những ánh mắt giống như rắn rết sẽ gắt gao theo đuôi. Bọn họ sẽ đào móc ra những tấm ảnh cô chụp chung với Cố Quân Thanh, dùng những lời lẽ ác độc để đánh giá, phê phán. Bọn họ sẽ dùng những bức ảnh đó, bịa đặt tất cả về cô. Bọn họ sẽ điều tra những người xung quanh cô, chế tạo cái gọi là “Chân tướng” . Dư luận sẽ phóng đại mâu thuẫn giữa mình với Cố gia, mà cô, chính là mồi lửa châm ngòi cho tất cả những điều đó.
Từ đó về sau, thế giới của cô sẽ bị xoay chuyển, không có một khắc an bình.
——An Dĩ Mạch, em có biết em có chỗ nào hấp dẫn người ta nhất không?
—— Là sự ngây thơ của em.
Trốn trong phòng ngủ chơi game, hay cầm sách giáo khoa đọc trong vườn trường, hay ở trong quán mì kêu đến dát cổ họng “Bà chủ, cho bát mỳ”, sau đó cắm đầu ăn đến đổ mồ hôi. Sẽ bởi gặp chuyện bất bình mà đứng ra lên tiếng “Có chừng có mực đi”, lại bởi vì hoàn toàn không phải là đối thủ mà hốt hoảng bỏ chạy.
Nếu mất đi sự ngây thơ, cũng chỉ giống như một món đồ chơi xinh đẹp bày trong tủ kính, làm cho người ta tim đập thình thịch đứng xem, lại bởi vì trong túi không có tiền mà buồn phiền. Cho tới một ngày, món đồ chơi bị người khác mua mất, chỉ còn lại một vị trí trống trơn.
Giống như đã bị lấy mất trái tim.
Hắn hạ ánh mắt, trong đôi mắt màu xám lạnh như băng tựa hồ bởi ngọn đèn mà nhiễm một chút lo lắng. Lông mi run rẩy, giống như cánh bướm.
“Cho dù thân ở trong địa ngục, cũng sẽ vì một chút ánh sáng mà vui sướng.”
Tuyên Tình ngẩn ra, lại phát hiện, hắn đã rời đi.
——Cho dù thân ở trong địa ngục, cũng sẽ vì một chút ánh sáng mà vui sướng.
Đó là lời thoại của sát thủ Dạ mà Tô Viễn Ca thủ vai trong bộ phim “Thế giới kia”.
Dạ thay đổi từ khi gặp cô gái bán hàng đơn thuần thiện lương trong cửa hàng tiện lợi 24h, cuối cùng vì bảo vệ cô mà chết.
Tuyên Tình đã xem qua rất nhiều lần, thậm chí cô có thể thuộc lời thoại tiếp theo của hắn.
—— Tôi bảo vệ không phải là em, mà là thế giới kia của em, những thứ mà tôi đã đánh mất. Tôi ngắm nhìn nó, giống như một sự cứu rỗi.
“Chỉ là quân cờ…” Cô thì thào lặp lại, lệ rơi đầy mặt, “Đến tột cùng là anh đang gạt tôi, hay là lừa gạt chính bản thân anh?”
“Tiểu thư…” Người vệ sĩ mặc bộ đồ đen bên cạnh có chút bất an nhìn cô.
Đây là kết quả của tình yêu tôi dành cho anh sao?
Phẫn nộ, đau buồn, tuyệt vọng, bức bách tới tột đỉnh.
Tuyên Tình đẩy người vệ sĩ bên cạnh ra, chạy xuống dưới lầu.
Lúc cô lao ra khỏi cửa khách sạn, Tô Viễn Ca vẫn duy trì phong độ bình thản đi về phía cửa xe trong vòng vây của đám phóng viên.
Không biết là ai hô lớn một tiếng “Xem! Tiểu thư Tuyên gia cũng ở đây!”
Vì thế, tất cả ánh mắt cùng ánh đèn loang loáng đều chĩa thẳng vào cô, những tiếng ‘tách tách’ không ngừng vang lên bên tai.
“Tuyên tiểu thư, cô cùng Tô Viễn Ca đồng thời xuất hiện ở đây, cô giải thích thế nào về chuyện trùng hợp này?”
“Nghe nói Tuyên gia muốn đầu tư vào các ca sĩ của Thiên Duyệt giải trí, đây có phải là sự thật hay không?”
“Tô Viễn Ca đã nhiều lần khẳng định quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường, hiện giờ vì sao hai người lại đồng thời xuất hiện ở khách sạn?”
…
Cách đó vài bước.
Ánh mắt lạnh như băng của Tô Viễn Ca nhìn thẳng vào cô.
Cô nở một nụ cười hoàn hảo trước ống kính. Trong lòng dường như một đóa hoa đẹp đẽ ngọt ngào nhưng đầy chất độc vừa nở rộ.
Cô nghe thấy tiếng nói của mình đầy khoái ý trả thù, trong tiếng chụp ảnh, lần lượt trả lời từng câu hỏi.
“Tôi xuất hiện ở đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, nhưng cũng chính bởi vì tôi xuất hiện ở đây, mới có cơ hội nói ọi người điều bí mật thú vị này. Mọi người nhất định đều muốn biết, ai mới là người mà Tô Viễn Ca yêu thật sự …”
Lúc cô sắp sửa muốn thốt ra, cánh tay lại bị người ta kéo mạnh, làm cô mất cân bằng, lao thẳng vào lòng người kia.
Cô ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hơi thở ấm áp cùng bờ môi mềm mại trong nháy mắt áp xuống.
Trước mắt, là gương mặt Tô Viễn Ca gần sát.
Trong sự kinh ngạc của mọi người.
Hắn.
Hôn cô.
Bất thình lình, ngoài suy nghĩ của cô, trong nháy mắt, đầu óc cô trở nên mơ hồ trống rỗng.
“Lần này là anh sai, không nên bỏ em lại mà đi trước. Đừng giận nữa, được không?”
Hắn giống như một người yêu cực kỳ săn sóc, thừa nhận lỗi của mình, dỗ dành cô người yêu nhỏ.
“Anh yêu em.”
Hắn dùng thanh âm ôn nhu khiến mọi thiếu nữ đều mê say nói với cô.
“Chúng ta đính hôn đi.”
Ánh sáng không ngừng lóe lên, cơ hồ chiếu sáng cả đêm đen. Các phóng viên tình cảm quần chúng xúc động chen chúc tiến lên, sợ bỏ qua dù chỉ là một chi tiết vụn vặt.
Hắn nhìn cô ôn hòa, tao nhã, giống như diễn một màn tình cảm trong vở kịch.
Chỉ có cô nhìn thấy, ánh mắt hắn lạnh như băng. Lạnh làm cho người ta phải phát run.
Chỉ có cô biết rõ, bàn tay đang nắm lấy tay mình siết mạnh thế nào. Đau làm cho người ta không thể chịu đựng được.
Một giọt nước mắt, mang theo độ ấm nóng bỏng, rơi xuống.
Giống như lòng của cô.
Cô ghé vào bên tai hắn cười, cười tuyệt vọng mà bi thương.
Cô nhẹ giọng nói: “Tô Viễn Ca, anh vì cô ta mà đi tới bước này. Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có hai bàn tay trắng.”
Nụ cười này, rơi vào mắt hắn, tổn thương mà đau xót.
Hắn nhắm mắt.
Một chút giai điệu, đàn violoncelle trầm thấp, đàn dương cầm réo rắt, đàn violon bén nhọn, triền miên đan xen, ngưng tụ thành một giai điệu bi thương.
Tên là Biệt Ly.
Chỉ lát sau, nhân viên của công ty giải trí Thiên Duyệt vội vàng tới, nhanh chóng khống chế hiện trường, ngăn phóng viên lại.
Tầm mắt Tô Viễn Ca lướt qua đám người, dừng trên người thanh niên vừa bước xuống từ chiếc Audi R8.
Hai người đối diện. Cách một con đường.
Hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, đi theo Nam Hi tiến vào trong xe, rời đi.
******************
64. Truy tra × chân tướng
“Tôi đang nằm mơ sao? …” Tỉnh lại Dĩ Mạch có chút mê mang nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Cố Quân Thanh. Trên sô pha bên cạnh, ngoại trừ Cố Quân Thanh, còn có tiểu thư Họa Vòng Nguyền Rủa —— Đỗ Họa Nhiễm.
“Đau đầu sao? Có chỗ nào không thoải mái?” Đỗ nha đầu hỏi.
“Hình như tôi đã ngủ rất lâu.” Cô dụi dụi mắt.
“Quả thực đã rất lâu.” Cố cầm thú giúp nàng lót gối đầu phía sau, “Đã qua ba ngày ba đêm.”
Dĩ Mạch kinh hãi: “Sao cơ! ?”
“Bác sĩ thúc thủ vô sách, đành phải bảo anh đến hôn em thử xem. Kết quả cư nhiên tỉnh.” Mỗ cầm thú thực bình tĩnh mở miệng.
“Nôn ——” Đỗ Họa Nhiễm làm bộ nôn mửa, “Anh, anh còn có thể ghê tởm hơn không?”
Dĩ Mạch nghệt mặt. Oán thầm, anh có thể đừng vừa cười vừa nói những lời như vậy y như thật được không… Cô liếc mắt xem thường: “Bắt chước ‘Nàng Bạch Tuyết’ sao, chuyện cổ tích không thể tin được nha.”
“Xem ra nương tử đọc rất nhiều sách.” Hắn lấy từ trong giỏ trái cây ra một quả táo, giơ lên trước mặt cô.”Truyện cổ tích cũng có một số cái có thể tin, ví dụ như…không được ăn đồ ăn linh tinh.”
Cô nhìn thần sắc hắn, bỗng nhiên ý thức được điều gì. Cúi đầu suy tư một hồi, hỏi, “Tìm được bình nước giữ nhiệt em mang vào rạp hát rồi sao?”
Cố Quân Thanh lắc đầu, đón lấy chén cháo trong tay Chu thẩm đưa cho cô.”Ăn chút cháo đi đã. Họa Nhiễm sẽ nói cho em mọi việc.”
Dĩ Mạch nhận lấy, ăn gió cuốn mây tan.
Đỗ Họa Nhiễm là Tô Viễn Ca phái tới, phát huy đầy đủ tác dụng của một cái loa. Cô ấy giải thích đại khái mọi việc đã xảy ra, đơn giản cởi giầy ngồi xếp bằng trên giường, hỏi: “Dĩ Mạch biết Viễn Ca?”
Cô gật gật đầu.”Cách đây không lâu mới biết, anh ta là Đế Tu trong trò chơi.”
“Như vậy Tuyên Tình thì sao?”
Cô suy nghĩ một hồi: “Đã từng nhìn thấy cô ấy trong một chương trình biểu diễn nghệ thuật tại đại học K.”
Đỗ Họa Nhiễm nói: “Em biết Tuyên Tình đã vài năm, tuy rằng không thân thiết, nhưng cũng hiểu tính tình của cô ấy. Cô ấy có vẻ yếu ớt và bá đạo của một tiểu thư nhà giàu, nhưng là một người thẳng thắn. Vừa rồi em gọi điện hỏi cô ấy, cô ấy đã nói không phải cô ấy bắt cóc Dĩ Mạch, hơn nữa phóng viên cũng không phải cô ấy gọi tới. Em nghĩ tám phần là thật.”
“Lúc này, cô ta ngoại trừ chống chế, còn có thể có cách nào khác sao?” Cố Quân Thanh mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Như vậy xem ra, quả nhiên vẻ mặt ôn hoà vừa rồi là giả nha… Với tính cách của hắn, e là sẽ có phiền toái lớn với Tuyên gia.
Đỗ Họa Nhiễm bị hắn nhìn tới phát sợ.”Này này, em chỉ là tới phát ngôn thay…” Trong lòng cô còn nghẹn một câu —— nếu hai anh em nhà ngươi hài hòa một chút thì cần gì nửa đêm đào ta tới. Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại trong lòng mà thôi, nếu nói ra, kết cục sẽ thực bi thảm đi.”Tuyên Tình nói cô ấy nhận được một tin nhắn gọi tới khách sạn, khi đó Dĩ Mạch đã ở trong phòng. Vì thế cô ấy mới thử một lần, dùng chiếc điện thoại đỏ trên bàn gửi tin nhắn cho Tô Viễn Ca, không nghĩ Tô Viễn Ca thật sự tới thật. Nhưng mà, sao anh lại cũng xuất hiện ở khách sạn đấy?”
“Anh cũng nhận được tin nhắn của Dĩ Mạch, hẹn anh gặp mặt lúc 8h tại phòng 407.” Hắn nhíu mi, “Di động đã được đưa đi kiểm tra dấu vân tay, nhưng với một kế hoạch chu toàn như vậy, khả năng lưu lại dấu vân tay không lớn. Phóng viên quen biết cũng nói, bọn họ nhận được tin báo, mới có thể tụ tập ở đó chờ Tô Viễn Ca xuất hiện.”
“Nếu Tuyên Tình nói thật, người đứng phía sau tâm cơ sâu không lường được. Kẻ đó muốn lợi dụng Dĩ Mạch khiến cho Viễn Ca cùng Tuyên Tình tranh chấp, chỉ sợ cũng là kẻ đó gọi phóng viên tới, làm cho tình thế mở rộng thêm một bước. Một khi Viễn Ca đưa Dĩ Mạch đi, anh tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quan tâm tới, không phải sao?”
Hắn cũng không trả lời, đưa khăn tay cho Dĩ Mạch, “Cẩn thận nhớ lại một chút trước lúc em mê man đã xảy ra chuyện gì, dù là một chi tiết nhỏ.”
“Bởi vì Lý Thiến có tham gia diễn kịch trong hội diễn văn nghệ lần này, cho nên bốn giờ chiều hôm đó, em cùng Nguyên Viên tới rạp hát cổ vũ cô ấy. Chúng em tới muộn, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, chỗ em ngồi ngay sát cửa ra vào của diễn viên.” Cô nhức đầu, “Em dùng bình giữ nhiệt mang nước theo. Trong lúc đó, em và Nguyên Viên có rời khỏi chỗ một lần, hai người cùng đi toilet. Lát sau Nguyên Viên bị Trầm Hãn gọi đi, em ngồi xem một mình, rồi bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu, sau đó không biết gì nữa.”
“Khẳng định là lúc đó có người bỏ thuốc vào bình nước của cô rồi!” Họa Nhiễm nói chắc chắn, “Kẻ đó hẳn muốn lợi dụng cô, khiến âu thuẫn giữa Cố gia và Viễn Ca thêm sâu sắc.”
Cố Quân Thanh gõ đầu cô ấy.”Thứ nhất, mâu thuẫn giữa Tô Viễn Ca cùng Cố gia đã tồn tại từ lâu. Cái gọi là ‘thêm sâu sắc’ căn bản chỉ là chuyện thừa. Tiếp theo, em nên thấy rõ ràng, trong việc này, ai mới là người bị hại nhất.” Hắn nhìn hai cô gái trợn to mắt mê mang nhìn mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói tiếp.”Nếu Tuyên Tình bị thái độ của Tô Viễn Ca chọc giận, cô ta sẽ làm gì? Nếu Tô Viễn Ca thấy anh xuất hiện mà nhất thời xúc động, cậu ta sẽ làm gì? Nếu anh nhìn thấy Tô Viễn Ca ôm cô ấy ra khỏi khách sạn, anh sẽ làm gì?”
“… Dĩ Mạch! Mục tiêu của kẻ đó là Dĩ Mạch!” Họa Nhiễm cơ hồ là hét lên.
“Đúng vậy.” Dĩ Mạch còn thật sự nói, “Có khả năng Tuyên Tình sẽ làm hại em, Tô Viễn Ca có thể sẽ lợi dụng em, mà anh có lẽ sẽ hận em. Ba mục đích.”
“Gần đây cô đắc tội với người nào sao?” Họa Nhiễm chớp chớp mắt, tò mò như trẻ con.
“Không có…” Cô lắc đầu.
Hội diễn văn nghệ. Thuốc ngủ. Bị đưa ra khỏi trường học. Tin nhắn di động. Phóng viên.
Vô số việc nhỏ không đáng kể chằng chịt đan xen, hình thành một sự mạch lạc mơ hồ.
Điểm đáng ngờ lớn nhất, lại thủy chung vẫn bị sương mù che lấp, không thể nhận rõ.
Đằng sau những chuyện này, rốt cuộc là ai sắp đặt tất cả?
Cô mất phương hướng.
“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.” Cố Quân Thanh xoa đầu cô, mỉm cười.
“Giao cho anh ấy là được rồi, cái mà anh ấy am hiểu nhất, chính là làm cho đối phương chết đi sống lại.” Họa Nhiễm cầm một cái bánh ngọt, thanh thúy cắn một miếng.
“Cám ơn khích lệ.” Cố Quân Thanh quay lại phía Dĩ Mạch, “Hai ngày tiếp em tạm thời ở lại chỗ anh. Phong tỏa tất cả tin tức với người ngoài, bao gồm cả bạn cùng phòng của em.”
Đỗ Họa Nhiễm nhất châm kiến huyết: “Kỳ thật đây là anh nhân cơ hội để ép buộc cô ấy đi?”
“Lần trước Đỗ lão gia hình như không tới đây?”
Họa Nhiễm nhìn trời: “… Hai người là hai vợ chồng già, không tính ép buộc, nhiều lắm là tán tỉnh.”
Cầm thú mỉm cười: “Em nhầm rồi, em với Bạch Cốt lúc đó mới là tán tỉnh. Anh cùng Dĩ Mạch lúc đó, là tư tưởng.”
Đỗ Họa Nhiễm: “…”
Dĩ Mạch: “…”
Cố Quân Thanh chẳng những giam lỏng Dĩ Mạch, lại còn cấm lên mạng, điện thoại cũng tịch thu. An đồng học mặt bánh bao, mất liên lạc với thế giới bên ngoài, ba ngày liên tục sống cuộc sống của heo, chỉ có ăn với ngủ, đối với những chuyện đã xảy ra bên ngoài, hoàn toàn không hay biết gì.
Trong ba ngày này.
Tuyên Tình bị cấm túc ở nhà. Tuyên Thịnh vốn thu liễm, lần này cũng xuất hiện trước các phương tiện truyền thông, công khai giải thích chuyện đính hôn bất quá chỉ là trò đùa của những người trẻ tuổi.
Thiên Duyệt giải trí tạm thời hoãn các hoạt động của Tô Viễn Ca, họp báo tuyên bố tin tức đính hôn chỉ là hư cấu.
Phi Ngã Viêm Dương lần này lại không đối chọi gay gắt với Thiên Duyệt mà hợp lực áp chế các tin tức về việc “Tô Viễn Ca đính hôn”.
Mà trong trường học.
Bởi vì làm thế nào cũng không thể liên lạc được với Dĩ Mạch, ba cô gái phòng 512 vô cùng lo lắng. Sau khi phụ đạo viên Dương Xu thông báo tin tức hiện Dĩ Mạch vẫn hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, Lý Thiến không nhịn được khóc thành tiếng.
Tiểu m bị dọa sắc mặt tái nhợt, túm tay Dương Xu hỏi là bệnh viện nào.
Chỉ có Nguyên Viên mạnh mẽ tự trấn định mình, ngồi cau mày trầm mặc.”Cảnh sát sẽ tham gia điều tra sao?” Cô hỏi.
“Hai ngày nay cảnh sát đã tới trường hỏi về một số chuyện.” Dương Xu thở dài, “Đứa nhỏ Dĩ Mạch này, bình thường đối xử không tệ với mọi người, vì sao lại bị người ta làm hại chứ?”
Thời gian trôi qua từng chút từng chút. Dường như tất cả đều bi bao trùm bởi không khí u ám, nhưng bên ngoài lại bị ép xuống hết sức bình yên không chút gợn sóng.
Sáng sớm ngày thứ ba, một người thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen đặt một túi văn kiện lên bàn Cố Quân Thanh, sau đó xoay người rời đi.
Hắn mở túi ra, nhìn bản điều tra báo cáo có con dấu của ‘Văn phòng thám tử tư nhân Hoàn Mỹ’, ánh mắt dần dần nghiêm túc.
Giữa trưa, tại thư viện của đại học C.
Nguyên Viên đi qua tầng tầng giá sách, đến bên cửa sổ, ngồi xuống bàn.
Nữ sinh ngồi đối diện với cô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy cô đã cứng đờ người, chợt cúi đầu.
“Mình có chút việc, về phòng trước nhé.” Nữ sinh nói với cô bạn bên cạnh, liền bắt đầu thu thập sách vở trên bàn.
“Tiểu Điềm về sớm vậy?” Cô bạn nghi hoặc khó hiểu.
Cù Điềm Điềm hàm hồ đáp ứng, đang muốn đứng dậy, cánh tay lại bị người ta kéo lại.
“Trong sách này có chút vấn đề mình không hiểu. Có thể chậm trễ Cù đồng học chút thời gian, giải thích ình một chút được không?” Nguyên Viên kéo tay cô ta, mỉm cười giơ lên một quyển sách.
Nữ sinh chung quanh có chút tò mò nhìn lại, đó là quyển ‘Vấn đáp tri thức pháp luật’.
Mà Cù Điềm Điềm lúc này sắc mặt đã thay đổi, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng.
Trang sách mở ra kia, có một chỗ được dùng bút máy nhẹ nhàng khoanh một vòng.
Đề số 78.
“Định nghĩa tội đầu độc.”
Xem tiếp: Chương 65