Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 62

Chương trước: Chương 61



62. Đến sau × uy hiếp

Trong Càn Khôn, sau sự phát triển của sự kiện ‘sử dụng phương pháp trâu bò nhất để cướp cô dâu’, ‘hứa nguyện’ của Đế Tu tạo ra sức ảnh hưởng tựa như sao chổi va phải địa cầu. Trong lúc nhất thời, tiêu điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào mối quan hệ giữa ba người, do đó dẫn vô số phán đoán cùng tranh luận. Kênh Thế giới hoa cả mắt, nhân sĩ ở diễn đàn trò chơi tăng đột biến.

Bởi một câu triệu hồi của Lười Dương Dương “Tiểu Sắc Vi, đi xem đi, ngươi lại phát hỏa lần nữa “, An đồng học lại ẩn thân vào diễn đàn.

Không xem không biết, thế giới thực kỳ diệu.

Topic đã vượt qua bốn trăm topic khác để đứng đầu là: “Thanh Quân, Mạch Thượng Sắc Vi, Đế Tu, ai là tình yêu đích thực của ai?”.

Các ý kiến trong topic không đồng nhất.

Có thóa mạ cô câu dẫn châm ngòi, khiến hai nam nhân đánh nhau tranh giành tình nhân. Trích dẫn một đoạn trong chủ đề “Bắt cá hai tay” cũ làm bằng chứng.

Có phỏng đoán cô bế nguyệt tu hoa, phong tình vạn chủng, khiến cho hai nam nhân kia xuân tâm nhộn nhạo. Lấy ảnh chụp một nữ ngôi sao AV photoshop thành hư hư thực thực, tạo chứng cứ giả.

Có cắn khăn khóc lóc, thầm oán hai vị đại thần mắt mù, không nhìn trúng mình. Lấy hình ảnh trái tim hồng với những câu tình ý triền miên ‘đại thần, đại thần, em yêu chàng.’ để thổ lộ.

Có vung tay vẫy khăn, kích tình hò hét “Là nam nhân thì đánh nhau mà giành lấy.” . Lấy một đoạn nhạc “Nam nhân đánh đi đánh đi không phải tội” làm hàng mẫu kích động Thanh Quân và Đế Tu tiếp tục PK.

Với tố chất tâm lý của An đồng học, mấy chuyện linh tinh đó đều có thể chịu được. Chẳng qua…

Rốt cuộc bọn nha đầu kia đỏ mắt gầm rú “Mạch Thượng Sắc Vi chặn ngang một cước, chia rẽ Thanh-Tu, tội ác tày trời.” là chuyện gì xảy ra?

Dĩ Mạch kích liên tiếp vào đoạn YY ——“Tình cảm Thanh-Tu——gian tình ngọt ngào đầy màu hồng mà đại thần không muốn để người ta biết.”, yên lặng nhìn ba mươi giây, lúc nhìn tới câu “… Đế Tu nhìn Thanh Quân hét lớn: ‘Ngươi kết hôn cùng nàng, như vậy ta thì sao, ở trong lòng ngươi, ta có vị trí gì đây?’ “, một ngụm nước phun thẳng lên màn hình.

Trong óc hiện ra hình ảnh thế này ——

Tô Viễn Ca cùng Cố Quân Thanh, đứng đối diện, chậm rãi đến gần, sát cạnh nhau… Sau đó…

Cô chảy máu mũi.

Thế giới vặn vẹo .

Đêm hôm đó, diễn đàn xuất hiện hơn mười cái tên cùng một dãy.

“Diêu Vỹ Chân Tướng Quân” phát biểu: Đến đến đến, quan hệ CP công thụ giữa Thanh-Tu mọi người thảo luận đi.

“Khô Lâu Chân Tướng Quân” trả lời: Thanh ở trên. Bởi vì hắn là cầm thú.

“Cos Thi Thể Chân Tướng Quân” trả lời: Tu ở trên. Thanh chính là cầm thú, mà Tu là đồ tể. Cho nên… Thực rõ ràng đi.

“Không Gần Nữ Sắc Chân Tướng Quân” trả lời: Ở trên cũng như ở dưới, ở dưới cũng như ở trên. A di đà phật.

“Cướp Ngân Hàng Chân Tướng Quân” trả lời: Từ trên xuống dưới, hai người bọn họ ngồi thang máy sao?

“Ngồi Ngục Giam Chân Tướng Quân” trả lời: Trong đầu ta hiện tại chỉ có một hình ảnh ——hai người kia, xích lõa ôm nhau, lăn trên nền gạch.

“Dạo Siêu Thị Chân Tướng Quân” trả lời: Công là vương đạo! Thanh, lên đi, nhân danh ánh trăng, công hắn!

Đêm hôm đó, kích tình thiêu đốt diễn đàn Càn Khôn, lại bởi hai trả lời bỗng nhiên lâm vào yên lặng đến kỳ diệu, nhóm Chân Tướng Quân vô lương cùng tập thể quần chúng YY vô tội chớ có lên tiếng.

Trả lời thứ nhất từ “Tính Tò Mò Hại Chết Con Mèo” tuyên bố. Nội dung chỉ có một câu —— “Ta rất ngạc nhiên, các vị công bố ‘Chân tướng’ đại giới”.

Trả lời thứ hai từ “Đế Tu” tuyên bố. Càng đơn giản, chỉ có bảy chữ —— “Muốn bị luân bạch cứ tiếp tục” .

Đêm hôm đó, bang chúng Hồng Hỏa Anh Túc nhận được một nhiệm vụ bang phái treo giải thưởng rất là quỷ dị—— bang chủ ra lệnh: Càn quét, chỉ cần giết những kẻ tên có chữ ‘Thanh’ sẽ được thưởng 100 vạn kim.

Bang chúng Hồng Hỏa Anh Túc đàm luận như sau:

[ bang phái ] Điên: Tu đã hận đến mức, thấy chữ ‘Thanh’ đã cảm thấy mẫn cảm sao?

[ bang phái ] Đóng Băng Ngàn Dặm: Không phải ai nhìn đến đoạn chuyện tình ‘Hắn cùng y thâm tình ôm hôn’, cũng đều có thể bình tĩnh được.

[ bang phái ] Hoa Bách Hợp: Cho nên sao giờ, chúng ta đang vì bang chủ đại nhân “Báo thù” hay là “Tình sát” ?

[ bang phái ] Một Thương Sau Lưng: Hoa tỷ, tỷ rất sắc bén …

[ bang phái ] Võ Tàng Tiểu Thứ Lang: Sao những kẻ tên ‘Thanh’ lại ít vậy, đầu năm nay kiếm tiền thật không dễ dàng.

[ bang phái ] Màu Thiên Thanh Chờ Mưa Bụi: KAO, đồ chết tiệt, ngươi cư nhiên ngay cả lão tử cũng giết!

[ bang phái ] Đại Thúc Như Hoa: … Ta nhìn thấy chữ ‘Thanh’ cho nên kích động, quên mất ngươi chẳng đáng một xu.

[ bang phái ] Hoa Bách Hợp: Đề nghị đổi lại tên bang phái đi, gọi là Sát Thanh Anh Túc đi.

Đêm hôm đó, Cố Quân Thanh tổng thấy sau lưng phát lạnh, cảm mạo vì thế lại nặng thêm, cau mày nhấc điện thoại gọi cho Hồ Ly, “Tra ngay cho ta xem topic kia là ai lập”, bị Hồ Ly thành công gạt lấy một số tranh ảnh bản D số lượng hiếm của hội họa sĩ.

Đêm hôm đó, Tô Viễn Ca nằm mơ thấy toàn bộ quần áo trong phòng đều biến thành màu hồng thêu ren, giật mình tỉnh lại, lập tức đánh thức Nam Hi ở cách xa năm dặm, kêu cô mang tới một lọ thuốc ngủ.

Đêm hôm đó, bốn người phòng 512 quay quanh chủ đề “Bị người ta mơ hồ thổ lộ, nên làm thế nào”, thảo luận đến quá nửa đêm.

Lý Thiến: “Kỳ thật Tô Viễn Ca cũng không tệ, bắt cá hai tay đi, để cho chúng tao được chứng kiến tình yêu giữa thần tượng cùng cô bé bán diêm ~ “

Nguyên Viên: “Mày thử đoán xem, nếu tao nói cho Cố Quân Thanh nghe câu vừa rồi, liệu mày có giữ được nửa cái mạng hay không?”

Lý Thiến: “… Bằng không tiếp tục giả như không biết, mặc hắn đi.”

Đường Tiểu m: “Hay là tìm tên họ Tô đó nói cho rõ ràng?”

Dĩ Mạch: “Nên nói rõ ràng. Nếu không sẽ không tốt cho cả mình lẫn người.”

Nguyên Viên: “Cũng đúng. Nếu tâm mày đã định thì từ chối hắn đi.”

Đường Tiểu m: “Hình như mày trời sinh có lực hấp dẫn với đàn ông nhà họ Cố, hai anh em này đều bị mày nắm trong tay.”

Lý Thiến: “Ách, kỳ thật tao vẫn còn băn khoăn. Tên Tô Viễn Ca kia rốt cuộc là thật tâm hay chỉ là muốn tranh cao thấp với Cố Quân Thanh?”

Nguyên Viên: “Lòng người, vĩnh viễn là thứ khó nắm bắt nhất.”

Nhưng mà sau đó một thời gian, Đế Tu lại không login.

Quảng cáo ùn ùn xuất hiện trên Internet, màn hình lớn, quảng cáo tại sân ga giao thông công cộng.

Tô Viễn Ca sẽ tổ chức nhạc hội tại thành phố H.

Sắc trời đã tối, dường như sắp mưa, có chút u ám. Trong sân vận động có sức chứa hàng vạn người tại thành phố H, nhân viên của công ty giải trí Thiên Duyệt đang bận rộn chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi biểu diễn sắp tới.

Khán đài giữa sân cơ bản đã dựng xong, giống như một tòa thành bồng bềnh giữa những đám mây. Trợ lý Nam Hi đứng dưới đài, gương mặt có chút mỏi mệt, ngẩng đầu nhìn Tô Viễn Ca trên sân khấu.

Khi hát, Tô Viễn Ca thường khép mắt, vẻ mặt ôn hòa mà say mê, giống như đại thiên sứ khuynh đảo chúng sinh.

Nền nhạc du dương. Hắn chậm rãi vung tay phải lên, cửa tòa thành từ từ mở ra, một thiếu nữ tóc dài bước ra, nắm lấy tay hắn, cùng hát bài tình ca say lòng người.

Tà váy của thiếu nữ rủ xuống đất, nửa trên thuần trắng giao hòa cùng những nếp váy phấn hồng, giống như một đóa hoa hồng nở rộ.

Đột nhiên, tiếng ca ngừng lại.

Lúc Tô Viễn Ca ném chai nước khoáng vào mặt người chơi bass, Nam Hi tỏ vẻ ‘không ngoài dự đoán’, theo bản năng sờ sờ mũi. May mắn kia là chai không, nếu không nhất định sẽ rất đau…

“Lần thứ ba.” Hắn đi đến trước mặt người chơi bass, vươn ba ngón tay, “Cậu cảm thấy tôi nên kiên nhẫn đếm lỗi sai của cậu, hay là nên đổi người trước khi biểu diễn?”

Một hồi yên tĩnh. Giọng nói của người chơi bass hơi run run, “Thực xin lỗi… Lần sau…”

“Anh nên chú ý đi ~” thiếu nữ trẻ vừa hát nhấc váy đi tới, nhìn Tô Viễn Ca cười duyên, “Không cần tức giận, sư huynh ~” tiếng gọi ‘sư huynh’ kia cực kì quyến rũ, khiến người nghe phải mềm lòng. Cô ta cũng là nghệ sĩ dưới cờ Thiên Duyệt, muốn đạt được vinh quang tột đỉnh, ngày thường luôn có ý mượn sức vị sư huynh danh tiếng lẫy lừng này, muốn tìm cơ hội nhờ hắn viết ột ca khúc, lần này công ty an bài hai người hợp xướng, cơ hội vất vả lắm mới bắt được, lẽ nào lại dễ dàng buông bỏ.

Dưới sân khấu, Nam Hi kín đáo che miệng, nhẹ nhàng nhếch môi.

“Ai cho cô mặc cái này lên sân khấu?” Cặp mắt màu xám lạnh như băng của Tô Viễn Ca nhìn chằm chằm lại cô ta, nhưng lại giống như chỉ lướt qua, hướng về nơi xa xăm nào đó.

“Em thấy bộ trang phục này rất đẹp, cho nên mặc vào thử xem, cũng để thích ứng một chút ~” nghe đồn chiếc váy này là Tô Viễn Ca đặt riêng để tăng hiệu quả ca khúc, dùng danh nghĩa cá nhân đặt một nhà thiết kế người Pháp thiết kế riêng, may thủ công, hơn nữa có lẽ là dựa theo số đo của cô để làm, mặc vào thập phần vừa vặn. Lúc nhìn thấy nó trong tủ trang phục, cô đã thấy mừng như điên, không nhịn được phải lấy ra mặc thử.

“Cởi ra, sau đó cút.” Giọng nói lạnh lẽo, giống như có thể đông kết thành đóa sương hoa.

Nữ ca sĩ sững sờ tại chỗ, mờ mịt nhìn hắn, lại nhìn nhìn đám người xung quanh yên lặng không tiếng động.

Quả nhiên, vẫn là quá non a… Nam Hi nghẹn cười, bất đắc dĩ nhíu mày. Đối với loại yêu nghiệt như Tô Viễn Ca mà nói, những kẻ yêu thương nhung nhớ hắn, hắn không thèm để vào mắt, huống hồ, tự làm bậy chắc chắn không thể sống được. Bộ trang phục kia, còn có người kia…

Đi theo hắn chừng đó thời gian, tuy rằng không thể hoàn toàn đoán được tính tình biến hóa quỷ dị của hắn, nhưng ít ra, cũng có thể nhìn thấu một chút tâm tư bị che dấu.

Ví dụ như, nguyên nhân hắn thường xuyên dừng xe tại gần khuôn viên đại học C.

Nguyên nhân hắn bỗng nhiên mua rất nhiều hoa hồng chuyển về biệt thự.

Nguyên nhân mỗi khi hắn đăng nhập vào trò chơi lại chỉ im lặng ngồi nhìn màn hình.

Nguyên nhân hắn vẫn chưa từng rõ ràng…

“Thu lại ca khúc, xóa hết giọng nữ đi.” Trên khán đài, Tô Viễn Ca nhìn gương mặt vặn vẹo do bị chuyện bất ngờ xảy ra này đả kích của tổng đạo diễn, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Nam Hi nhìn cô ca sĩ khóc nức nở chạy xuống sân khấu, than nhẹ một tiếng, đưa một ly nước cùng di động cho Tô đại minh tinh: “Vừa rồi điện thoại của anh kêu liên tục.”

Tô Viễn Ca liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình, động tác uống nước lập tức dừng lại. Nửa ngày, bỏ lại một câu “Tôi mệt, buổi diễn tập tối hủy bỏ” liền lái xe rời đi, bỏ lại mọi người hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhã Lam là một khu khách sạn.

So với những khách sạn năm sao ở thành phố H mà nói, nó cũ kĩ hơn rất nhiều.

Chiếc Maserati GT màu trắng vọt qua cửa, sau đó lại quay đầu lại. Tô Viễn Ca kéo lại áo gió, nhìn cánh cửa nhỏ thấp thoáng dưới ánh đèn, mặt nhăn mày nhíu, kéo sụp mũ đi vào.

Cửa phòng 407 khép hờ. Đẩy cửa mà vào, bên trong là màu vàng ấm áp.

Một nữ sinh tóc xoăn vàng đứng bên cửa sổ.

Hắn hơi ngẩn ra.

“Không thể ngờ được người quên ăn quên ngủ vì buổi biểu diễn như Tô Viễn Ca lại có thể dành thời gian tới khách sạn nhỏ bé này để gặp gỡ.” Cô gái ôm cánh tay xoay người, nhìn Tô Viễn Ca, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm chọc.

“Tuyên gia đại tiểu thư xem ra thực rảnh rỗi.” kinh ngạc trong chốc lát qua đi, gương mặt hắn nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng, “Nhàn rỗi nhàm chán cho nên bắt đầu thích chơi những trò hề này.”

Tuyên Tình giận dữ ngưng cười, lắc lắc di động trong tay.”Một tin nhắn cũng có thể gọi anh tới chỗ này, xem ra anh thật sự rất thật lòng với cô ta.”

Đó là một chiếc di động màu đỏ, phía trên còn có một cái móc đeo hình nhân vật nữ Ám Ảnh trong Càn Khôn.

“An Dĩ Mạch ở đâu?” Hắn cau mày, cặp mắt mông lung lại có vài phần sắc bén.

Tuyên gia cùng điền sản Tuyên Thịnh rất có thực lực trong giới hắc đạo, thậm chí nghe đồn có liên hệ rất lớn với bang Hổ Sa ở khu Nam thành phố H. Cho nên lão già Đỗ Vân Trạch vì ngại mặt mũi Tuyên Thịnh, tận tình khuyên bảo hắn chiều ý Tuyên đại tiểu thư không biết bao nhiêu lần.

Giờ phút này sắc mặt Tuyên Tình tái nhợt, nhìn qua trông như u hồn: “Anh yêu cô ta, phải không?”

“Đừng tự cho là thông minh.” Hắn chậm rãi tới gần, trong con ngươi màu xám phảng phất dâng lên gió tuyết.”Cô ta là con cờ tôi đối phó với Cố Quân Thanh. Nếu cô dám động thủ với cô ta…”

Nói đoạn hơi ngừng lại.

Hắn nheo mắt, bàn tay đặt lên bả vai cô, đầy uy hiếp cùng áp bách.

“Đỗ Vân Trạch làm chỗ dựa cho anh, sẽ không vì một cô gái mà xung đột với Tuyên gia, cho dù tôi có làm gì cô ta, anh cũng chẳng làm gì được tôi, không phải sao?” Cô cười cứng ngắc.

“Cũng phải. Nhưng nếu người gặp chuyện không may là bản thân tôi, đối với Tuyên gia lại rất bất lợi…” Khóe môi hắn hơi nhếch lên, “Cô đoán xem, ông ta có thể hành động hay không?”

Nụ cười này, đầy yêu khí.

Tuyên Tình đã từng nhìn thấy nụ cười này. Trong mắt hắn toát lên vẻ nguy hiểm, giống như con rắn nhìn thẳng vào con mồi, làm cho người ta cảm thấy run rẩy.

“Vì một quân cờ mà anh dùng chính bản thân mình để uy hiếp tôi?” Cô rốt cuộc không nhịn được, trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, cơ hồ là rít lên, “Tô Viễn Ca, tôi dùng cả tấm lòng để yêu anh, so với người khác sâu đậm hơn cả trăm lần, cả ngàn lần! Tôi có thể dễ dàng chấp nhận chuyện anh không ngừng có những scandal tình ái, nhưng tôi không thể chấp nhận được chuyện anh dành hết tâm tư của mình ột người phụ nữ nào đó! Huống chi cô ta có thể sẽ có ngày trở thành Cố phu nhân, là người của Cố gia mà anh hận nhất!”

Áp lực tích tụ đã lâu tuôn ra, giống như mũi dao sắc nhọn, đâm thủng trái tim người ta, lại còn càn quấy, xé rách.

“Câm miệng!” Hắn tựa như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng đẩy cô vào tường. Sức ép rất lớn, cơ hồ muốn bóp nát vai cô.”Tôi đã từng nói với cô, quen hệ giữa chúng ta bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi. Cô muốn scandal, tôi cho cô, cô đừng có được một tấc lại muốn một thước.”

Không khí trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông.

“Anh chưa từng yêu tôi, đúng không?” Cặp mắt đen vô thần của cô nhìn thẳng vào hắn.

Vẫn không nhịn được muốn hỏi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô, trong ánh mắt lạnh lẽo tựa hồ có một chút thương hại.

Tuyên Tình bỗng nhiên nở nụ cười, một mảnh lạnh lẽo: “Không có cũng tốt. Tô Viễn Ca, tôi có thể đưa An Dĩ Mạch trở về bình yên vô sự, hơn nữa không bao giờ quấy rầy cuộc sống của cô ta nữa. Chỉ cần anh đáp ứng tôi một chuyện.” “Cùng tôi đính hôn.”

Dưới ánh đèn vàng, gương mặt hắn trầm mặc không chút thay đổi.

Giọng nói của cô hết sức bình thản: “Thực lực của Tuyên gia sẽ giúp Thiên Duyệt giải trí phát triển, có thể cạnh tranh vị trí đứng đầu với Phi Ngã Viêm Dương. Chỉ là đính hôn mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì lớn tới tiền đồ của anh.”

“Lý do?”

“Tôi đã cố gắng nhiều như vậy, phải có được kết quả. Tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết Tô Viễn Ca từng thuộc về Tuyên Tình, cho dù anh có yêu tôi hay không.”

“Cô điên rồi.”

“Cho dù là điên.” Cô nâng cằm.

“Đề nghị này nghe qua cũng không tệ. Đáng tiếc, tôi sẽ không đồng ý.” Tô Viễn Ca lui về phía sau hai bước, nụ cười kia mang theo tà khí, dưới ánh đèn thoạt nhìn hết sức yêu dã.”Tôi không thích bị người khác uy hiếp. Cô có thể dùng những trò hề của cô để hủy hoại cô ấy, không sao cả.” Hắn giơ bàn tay phải thon dài lên, “Chẳng qua, nếu cô làm cô ấy bị thương, tôi sẽ đem tiền bảo hiểm cánh tay này làm lễ vật tặng cho cô.”

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 63 - 64

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Viễn Cổ Cuồng Tình

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Ngày Đông Nắng Ấm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 4


Hơi Ấm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 57