Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 55

Chương trước: Chương 54



55. Khảo nghiệm × quấy rầy

Lời này vừa nói ra. Dĩ Mạch rõ ràng cảm giác được động tác của người đàn ông trước mặt trở nên cứng đờ.

Tay hắn, từ trên eo cô buông xuống, vẻ mặt xuất hiện một tia mê mang, không thể tin nhìn cô gái trước mặt. Trầm mặc rất lâu, ánh mắt hắn dần dần hạ xuống.

“Dù vậy, anh vẫn sẽ không buông tay.” Cố Quân Thanh thản nhiên nhìn cô, “Nếu em thích Tô Viễn Ca, em vẫn có thể đi về phía cậu ấy, nhưng anh sẽ luôn luôn ở phía sau, chờ em quay đầu.”

“Như vậy, phải thế nào anh mới buông tay?” Cô hỏi còn thực nghiêm túc.

“Khi nào chấp nhất của anh đối với em đã trở thành vết thương. Khi đó, anh sẽ rời đi.”

“Nếu hiện tại em nói anh hãy đi đi.” Cô dừng một chút, ngữ điệu chuyển biến, “Anh sẽ thương tâm sao?”

Hắn ngẩn ra, cười khổ, “Đương nhiên.”

“Thương tâm tới mức nào?”

“Không lời nào có thể diễn tả được.”

Nghe vậy, cô bỗng nhiên mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay to của hắn, trịnh trọng nói.

“Cố Quân Thanh. Em chính thức tuyên bố, lại cho anh một cơ hội nắm lấy em, nếu không em liền hồng hạnh xuất tường.”

Hắn nhìn sự chuyển biến của cô, lại nhìn vào đôi mắt đen huyền của cô, không biết làm thế nào cho phải.

Luôn luôn tính trước kỹ càng, nắm trong tay toàn cục, Cố cầm thú hiếm khi có lúc quẫn bách như vậy. Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hắn, cười ra tiếng.

“Ai bảo anh làm em thương tâm.” Cô le lưỡi. “Câu vừa rồi là gạt anh thôi…”

Hắn rốt cục thả lỏng, nhẹ thở dài một hơi, một lát lại nhíu mi: “Vừa rồi câu ‘cho cơ hội’ kia là gạt anh ? Ý của em là em thật sự thích Tô Viễn Ca?”

Dĩ Mạch nghệt mặt, đây là khả năng lí giải kiểu gì. Vì thế cô giải thích: “Ai nói, em rõ ràng là nói thích anh mà.”

“Ồ ~” Cố cầm thú lần này thở dài rất là có nhịp điệu, mỉm cười, “Hóa ra người trong lòng phu nhân, là ta.”

“…” Rõ ràng là tính kế hắn, lại bị hắn cố tình tính kế lại. Dĩ Mạch không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Hai người đi vào thang máy, một khắc trước khi cửa thang máy đóng lại, một người hoang mang vội vàng chạy lại, ấn mạnh nút dừng thang máy.

“Đợi chút… A, ngượng ngùng…” Hắn vừa khoác áo, vừa chen chân vào thang máy, giương mắt thấy băng sơn Cố Quân Thanh, kinh hách sợ tới xỏ nhầm tay áo. “Cố tổng, ách, ngài sao lại…” Tầm mắt di động giữa Dĩ Mạch cùng Cố Quân Thanh.

Là viên chức trong công ty.

Cố Quân Thanh nhíu nhíu mày, đưa tay ôm lấy nữ sinh bên cạnh, sau đó dùng tay kia chỉ về bên ngoài cửa thang máy.

Người kia giống như bị điện giật, rụt đầu, xoay người ra khỏi thang máy, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Cố cầm thú ấn nút đóng cửa lại.

“Sao lại…” Dĩ Mạch nghiêng mặt kinh ngạc nhìn hắn, lại bị tay hắn nâng má lên.

Hắn ôm cô trong ngực, không chút do dự cúi người hôn xuống.

Dĩ Mạch giãy dụa tượng trưng không có kết quả, đơn giản bỏ qua. Để hắn tùy ý hôn.

Lưu luyến, triền miên. Hơi thở của hắn, vây quanh làm cho người ta yên ổn.

Tim đập rất nhanh, tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu giống như một tờ giấy trắng, nét bút nhẹ nhàng đưa, mở ra một không gian rộng lớn. Gió xuân thổi nhẹ, cỏ xanh mơn mởn. Những đóa hoa nở rộ, nhiều như một biển lớn, hương thơm ngào ngạt, lan tỏa khắp khu rừng.

Ánh sáng rực rỡ trải ra trước mắt. Lấp lánh như cánh bướm.

Thanh âm của hắn, quanh quẩn ở bên tai không ngừng.

“Dĩ Mạch, anh thực yêu em.”

Ở chỗ chờ thang máy dưới lầu một, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, một người thanh niên cười như gió xuân, cùng một cô gái gương mặt đỏ hồng như bị thiêu cùng đi ra từ thang máy.

Người thanh niên hiển nhiên tâm tình rất tốt, lúc gần đi không quên quay đầu liếc mắt nhìn một cái, hỏi, “Thang máy này có gắn camera quan sát không?”

Cô gái hung hăng đá hắn một cước, lại bị tránh thoát. Cô vẻ mặt như bánh bao bị nướng, tức giận kêu lên, “Em muốn hồng hạnh xuất tường!”

Mọi người: …

Sau khi Dĩ Mạch trở lại phòng ngủ, không khỏi đưa tới một trận phỉ nhổ. Phỉ nhổ qua đi, ba người có thái độ đánh giá không đồng nhất đối với sự việc xui xẻo này.

Đường Tiểu m nói: “Kỳ thật Tô Viễn Ca cũng không tồi nha, có khi mày thử nghĩ lại xem!”

Lý Thiến nói: “Em gái Cố Quân Thanh ngực còn nhỏ hơn tao? Ha ha ha ha ha ha…”

Nguyên Viên nói: “Lần sau còn có chuyện tốt này, nhớ rõ phải cho chúng tao biết, chúng tao sẽ hung hăng cho Cố Quân Thanh một trận, nhân tiện xem náo nhiệt.

An Dĩ Mạch: …

Ngày hôm sau giữa trưa, Cố Quân Thanh vốn thường online vào giờ nghỉ trưa, lại mãi vẫn không xuất hiện.

Hồ Ly ở trong điện thoại cười rất là vui mừng, nhắn lại một tin.

Cố tổng tài, sau ba giờ đứng chịu lạnh dưới lầu nhà hắn, hoa lệ lệ bị cảm.

Gọi điện thoại tới, lại phát hiện hắn như vậy còn gắng đi làm.

Dĩ Mạch bó tay. Xét thấy lần này hắn cảm mạo, bản thân mình không thể trốn tránh trách nhiệm, vì thế đành cầm giỏ hoa quả chạy tới Phi Ngã Viêm Dương.

Có lẽ là do đã được dặn trước, nhân viên tiếp tân ở lầu một rất lễ phép mời cô lên lầu.

“Tôi có thể tự lên được.” Cô còn nhớ rõ văn phòng Cố Quân Thanh.

Đi tới cửa, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói có chút khàn khàn của hắn. “Tô tiên sinh, ngày hôm qua Cố mỗ có chút nóng nảy, tất cả cũng chỉ là do hiểu lầm.”

Trong văn phòng.

“Cố tiên sinh đêm hôm khuya khoắt tìm tôi khắp nơi, chỉ e không chỉ một câu hiểu lầm là có thể giải thích được đi.” Tô Viễn Ca mở miệng, có chút ngông cuồng.” ‘Đêm nay Tô Viễn Ca không xuất hiện, hắn sẽ trở thành Hàn Kiệt kế tiếp’, lời này Cố tiên sinh có còn ấn tượng gì không?”

“Tôi nói rồi.” Cố Quân Thanh tựa vào ghế, ung dung nhìn hắn. Tỏ vẻ ‘tôi nói như vậy đấy, thì làm sao ?’.

“Cố Quân Thanh.” Hắn nheo mắt lại, “Anh thật sự nghĩ rằng, tôi là quân cờ không có sức phản kháng trên tay anh sao?”

Cố mỗ ho nhẹ vài tiếng, cũng không trả lời, chỉ hơi lộ ra một chút cười.”Nghe nói cậu cũng không thích vị lam môi?”

Đồng tử Tô Viễn Ca mạnh mẽ co lại, ‘ba’ một tiếng, quăng một quyển sổ tiết kiệm lên mặt bàn.”Đây là tiền mà Cố gia cấp ẹ tôi, bà vẫn gửi trong ngân hàng. Bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ động tới.”

“Nếu muốn trả lại, sao lại phải chờ tới tận hôm nay?” Cố Quân Thanh chống tay lên mặt bàn, mười ngón tay giao nhau.

“Vốn tôi không muốn trả lại anh, bởi vì đây là Cố gia nợ tôi. Chẳng qua đây là nguyện vọng của mẹ tôi. Hôm nay tôi tới đây, là muốn nói cho anh biết, tôi thích An Dĩ Mạch, tôi sẽ dùng chính phương thức của mình đoạt lấy cô ấy từ tay anh.”

“Tùy ý.” Cố Quân Thanh nhếch miệng, “Nếu cậu muốn cứ việc thử xem. Chẳng qua, một khi thua, san hào trong hiện thực sẽ thống khổ hơn rất nhiều trong trò chơi đấy.” Trong lời nói ý tứ uy hiếp thực rõ ràng. Thanh danh, địa vị, tiền bạc, tất cả đều trở thành vật đánh cược trong trò chơi này.

“Tôi có khả năng.” Hắn cười lạnh một tiếng, quay người đang muốn đi ra, lại nghe Cố Quân Thanh ở phía sau hắn bình thản nói.

“Tô Viễn Ca, có chuyện tôi nên nhắc nhở cậu. Người Cố gia nợ, là mẹ cậu, không phải cậu.”

Thân hình hắn hơi run một chút, mở cửa mà đi.

Dĩ Mạch tránh ở chỗ rẽ, cũng không dám bước ra.

Đoạn đối thoại này lọt vào tai cô không thiếu một chữ. Khi Tô Viễn Ca nói ‘tôi thích An Dĩ Mạch’, đương sự là cô thực không bình tĩnh bị sét đánh lập tức.

Đế Tu trong « Càn Khôn » , Tô Viễn Ca trong hiện thực.

Đến nay, cô vẫn không thể xem hai người này là một được.

Rõ ràng số lần gặp người này có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì sao lại…

Đến tột cùng là vì muốn khiêu khích Cố Quân Thanh, hay là…

Cô không thể nào hiểu rõ được.

Nếu giờ đi vào, hẳn là sẽ bị nghi ngờ đi. Cô đang do dự, lại thấy một người từ thang máy đi ra.

Tống Úc Bạch.

Đối phương cũng hơi ngẩn ra.

“Tống học trưởng.” Dĩ Mạch công thức hoá cười cười.

“Em… là tới tìm Cố tổng ?” Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa trước sau như một.

“Ừm.” Cô không e dè gật đầu, giơ giỏ hoa quả trong tay “Đến thăm bệnh.”

Hiện tại là là tình huống không còn đường lui, cô nói xong liền quay người muốn gõ cửa vào.

“Đợi chút…” Tống Úc Bạch ở phía sau cô mở miệng, “Dĩ Mạch, có thể xin em chút thời gian hay không, anh có chuyện muốn nói với em…”

Cô quay đầu, mỉm cười: “Thật xin lỗi, Tống học trưởng. Sợ là cho dù chúng ta có nói gì đi nữa, cũng rất không thích hợp.”

Thấy cô đến, Cố Quân Thanh lại có vẻ một chút cũng không ngoài ý muốn.

“Tốt xấu gì cũng giả bộ kinh ngạc chứ…” An đồng học nghẹn khuất oán giận.

“A, phu nhân đã tới, vẻ vang cho kẻ hèn này.” Người nào đó thành thành thật thật phối hợp.

“Xem ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, Hồ ly Xa còn nói anh bệnh nguy kịch, quả nhiên là nói dối quân tình trắng trợn!” Phẫn uất thăng cấp.

“Khụ khụ khụ khụ…” Hắn ho khan liên tục, bộ dạng ủ rũ, “Phu nhân cứu mạng ~ “

“…” Này này, anh cũng nên giả bộ giống hơn chút đi.

“Yết hầu rất đau, còn phải mắng chửi người, vi phu rất là vất vả.” Xét thấy là văn phòng, người nào đó rất là thu liễm hành vi, chỉ ghé vào trên mặt bàn ngẩng mặt nhìn Dĩ Mạch, cười: “Làm phiền phu nhân cho ta một liều thuốc.”

“Thuốc gì, có hiệu quả không?”

Hắn nói gì đó, thanh âm rất nhỏ, Dĩ Mạch nhíu mi, ghé sát vào. Hắn hôn nhanh lên mặt cô một cái, sau đó tâm tình tốt: “Thuốc tốt lại không khó uống.”

Dĩ Mạch cầm lấy văn kiện trên bàn đập hắn. Hắn tránh, bắt lấy hai móng vuốt của cô.

Vui đùa ầm ĩ, Dĩ Mạch mất đi thăng bằng, ngã ở trên người hắn.

Đúng lúc này, Tô Hi nhẹ gõ cửa hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào. Thấy tình cảnh này, sợ sệt hai giây, nhanh chóng phản ứng.

“Thật có lỗi, quấy rầy hai vị. Cố tổng, vừa rồi có thông báo chiều nay hai giờ có cuộc họp. Xin cứ tiếp tục.” Nói xong liền bình tĩnh quay đầu đi ra.

Dĩ Mạch cứng đờ ngẩng đầu lên, thấy Cố Quân Thanh nghẹn cười, căm tức nổi lên, hung hăng đạp hắn một cước.

“A… Phu nhân sao có thể nhẫn tâm ngược đãi bệnh nhân…” Vô tội hò hét.

“Hình tượng trong sáng của em a, đã bị hủy toàn bộ.” An đồng học vô cùng đau lòng khóc không ra nước mắt.

“Em bị hủy còn chưa tính, hình tượng anh minh của anh cũng bị hủy hoại, thực làm cho người ta sầu não.” Mỗ cầm thú trên mặt một mảnh vui mừng, căn bản không có bóng dáng nửa điểm sầu não.

“Anh có gì hay mà hủy, tư thế vừa rồi cứ như là em đang phi lễ anh…” Cô canh cánh trong lòng.

“Vấn đề là ở chỗ đấy. Không bằng đợi lát nữa cô ấy vào, để anh phi lễ em. Để cho anh cân bằng một chút.” Cố cầm thú đề nghị.

“…”

A, nhân sinh bi thương…

Dĩ Mạch vì thẹn thùng, ăn xong cơm trưa do Tô Hi đưa vào, cô kiên trì muốn tự ngồi xe công cộng về trường. Cố Quân Thanh đành phải đồng ý.

Lúc Dĩ Mạch định đi ra khỏi cổng Phi Ngã Viêm Dương, thấy Tống Úc Bạch đứng bên cạnh.

Hắn tiến lên từng bước, có chút buồn thương mở miệng: “Dĩ Mạch, xin em một chút thời gian có được không?”

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 56 - 57

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 53