Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 56 - 57

Chương trước: Chương 55



56. Mê ly × lựa chọn

Bên trong phòng nghỉ chuyên dụng dành cho nhân viên của Phi Ngã Viêm Dương.

Tống Úc Bạch đưa cho cô ly cà phê, ngồi ở đối diện, do dự một lát.

“Anh muốn nói với em chuyện của Tiểu m.” Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Dĩ Mạch có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy hắn nhanh chóng rời đi ánh mắt.

“Hai ngày trước Hứa Thú có đến tìm anh. Cậu ta đến để làm rõ chuyện đứa nhỏ mà Tiểu m bỏ đi kia, có phải của anh hay không.”

Dĩ Mạch không biết mình phản ứng thế nào, cô có chút mê hoặc nhìn người thanh niên ngồi đối diện, chỉ cảm thấy dường như hắn ở cách mình vô cùng xa.

“Là anh sao?” cô hỏi.

“Không phải.”

“Hai người trong lúc đó… từng có?”

Tầm mắt người thanh niên dừng trên nóc một tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, trầm mặc một lát.

“Quan hệ giữa cô ấy cùng Hứa Thú cũng không hài hòa như vẻ bề ngoài. Thời gian nghỉ, cô ấy tới ở cùng Hứa Thú. Khi đó anh bởi vì… đủ loại nguyên nhân mà thường xuyên tâm tình phiền muộn, cô ấy bởi vì hoài nghi tình cảm giữa hai người bọn họ nên thường xuyên khóc kể với anh, sau lại có vài lần bọn anh cùng tới quán bar. Có mấy lần cô ấy say, anh gọi điện cho Hứa Thú, để cậu ta tới đón Tiểu m về. Cậu ta lại bận xã giao bên ngoài, cũng không đến, anh chỉ có thể đưa cô ấy về. Buổi tối trước khi kết thúc kì nghỉ, anh nhận được điện thoại của cô ấy, khi đó cô ấy đã say, nói là muốn chia tay. Khi đó di động của Hứa Thú vẫn tắt. Anh sợ cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đưa cô ấy tới dưới lầu nhà Hứa Thú. Cô ấy nhất định đòi tự mình đi lên, anh đồng ý , làm bộ rời đi, đứng ở một chỗ rẽ có thể quan sát rõ cô ấy, nhìn rất lâu. Cô ấy cũng không lên lầu mà ngồi ở bậc cầu thang, gọi điện thoại.” Hắn dừng một chút, “Một lát sau, một chiếc BMW Z4 dừng trước mặt, cô ấy lên xe.”

Dĩ Mạch như lạc vào mây mù.

Mang thai. Sanh non. Cùng Tống Úc Bạch quan hệ. Chiếc BMW nửa đêm tới đón cô ấy.

Vẻ mặt đau thương của Đường Tiểu m luẩn quẩn trong đầu không đi. Những câu hỏi liên tục nảy ra trong đầu. Là bắt đầu từ khi nào, cô ấy cùng bản thân mình lại có sự xa cách tới vậy, giống như cách nhau cả thế giới.

“Người lái chiếc xe kia, là ai?” Trong lòng cô đầy nghi vấn, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn trầm ngâm một lát: “Em còn nhớ Tôn Hải không?”

Dĩ Mạch suy tư nửa ngày mới mơ hồ nhớ lại cái tên đáng khinh kia, nhất thời trong lòng trầm xuống.

“Hứa Thú thích em. Mỗi lần say rượu, anh đều nghe được cậu ấy gọi tên em.” Tống Úc Bạch tiếp tục nói, “Cậu ấy thậm chí hiểu lầm Đường Tiểu m thích anh. Cậu ấy biết rõ đứa nhỏ không phải của mình nhưng vẫn không nói ra, là vì thủy chung vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Tiểu m. Ngày đó cố ý đến chỗ anh hỏi cho rõ ràng, vốn định dặn anh phải đối xử tốt với cô ấy, nhưng kỳ thật…”

” Đứa nhỏ kia, có phải của Tôn Hải hay không ?” cô đoán.

“Không rõ ràng lắm.”

“Tống học trưởng, chuyện của Tiểu m cùng Tôn Hải, anh đã nói cho Hứa Thú biết hay chưa?”

“Chưa. Bọn họ đã chia tay, hiện tại không cần phải nhắc lại loại chuyện này.”

Cô gật gật đầu, lâm vào trầm tư. Trong óc vô số nút thắt, không biết phải gỡ thế nào.

“Gần đây em vẫn tốt chứ?” Hắn hỏi.

Cô lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Hoàn hảo.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đoạn đối thoại tẻ nhạt vô vị. Người thanh niên muốn nói lại thôi. Hắn im lặng ngồi ở đối diện cô, nhìn cô gái thanh tú uyển chuyển trước mắt.

Nhìn thấy cô, những gì đã bị chôn sâu tầng tầng lớp lớp đều dậy lại. Giống như những bức ảnh chụp đã ố vàng, từng cái, từng cái ấm áp hiện lên.

Lần cuối cùng, ở góc đường kia, hắn thấy cô.

Hắn quay đầu thì thầm vô cùng thân thiết với một cô gái mình không hề yêu thích.

Tầm mắt hắn, không dám nhìn về góc đường kia

Vẻ tươi cười cứng ngắc trên khuôn mặt tái nhợt như thi thể.

Dùng một cây mộc côn đau khổ chống đỡ thế giới, rốt cục trong nháy mắt hắn nhắm mắt lại, đã hoàn toàn sụp đổ.

Oán hận anh đi. Như vậy mới có thể kết thúc rõ ràng. Như vậy mới có thể không nhớ nhung. Như vậy mới có thể rời khỏi thế giới của hai người, không quay đầu lại.

Dĩ Mạch.

Mỗi lần nhắc tới cái tên này, trái tim đều đau như bị đâm thủng.

Mỗi lần nghĩ tới em vì anh mà rơi lệ, anh lại đỏ hốc mắt một lần lại một lần.

Anh đã nghĩ sẽ đem tới cho em một thế giới như trong truyện cổ tích, nơi đó sẽ không có bi thương, không có ngờ vực vô căn cứ, không có phản bội, không nước mắt, trọn vẹn, tựa như một câu chuyện viên mãn.

Nhưng anh không làm được.

Như vậy, hãy quên anh đi. Tìm một người sẽ luôn bảo vệ em, không làm em bị tổn thương.

Cô gái yêu mến.

Người con gái mà anh yêu thương.

Ngón tay Tống Úc Bạch nắm chặt chén cà phê, giống như túm vào sợi dây cứu mạng.

“Tống học trưởng, nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép về trường.” Cô lễ phép nói lời từ biệt.

“Tạm biệt.” Hắn đem hết toàn lực mỉm cười, một khắc trong lúc cô xoay người, hắn không nhịn được hô : “Đợi chút”. Nhìn cô có vẻ khó hiểu, cười khổ, “Dĩ Mạch, gặp chuyện phải thực chú ý, học cách bảo vệ chính mình.”

Cô không biết cho nên gật gật đầu. Rời đi.

Tống Úc Bạch gục đầu xuống, nhắm mắt lại.

Nghe nói người kia thực lòng thích em. Anh ta sẽ bảo hộ cho em thật tốt, sẽ đem tới hạnh phúc cho em.

Kết cục như vậy, cũng tốt lắm.

Chỉ là trong cái happy end này không có bản thân mình.

Hắn rút từ trong ví một trang giấy đã cũ, nhẹ nhàng mở ra.

Mặt trên, hai loại chữ khác nhau viết xen kẽ. Một hàng xinh đẹp, một hàng phóng khoáng.

—— Úc Bạch, chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn, sau đó chúng ta sẽ cố gắng làm việc để kiếm tiền, mua một căn phòng nhỏ, một chiếc xe, lại nuôi một con chó nhỏ. Thế nào?

—— Được. Sau đó chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ. Chờ tới khi em trở thành bà lão, anh trở thành ông lão, hai chúng ta đi du lịch chung quanh, đi tới nơi nào mà em thích.

Chữ viết trước mắt dần dần trở nên mơ hồ từng chút, từng chút, cuối cùng, không còn nhìn thấy gì.

Người thanh niên cúi đầu, im lặng duy trì tư thế cứng ngắc.

Thực xin lỗi. Anh đã không có tư cách yêu em nữa.

Khi trở lại phòng ngủ, ba con nhóc kia không có ở đó. Dĩ Mạch đăng nhập vào trò chơi, phát hiện mọi người trong bang phái đều có vẻ hối hả, lại không biết vì chuyện gì.

[ bang phái ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ánh Trăng tỷ, mọi người đây là đang làm gì?

[ bang phái ] Bạch Ánh Trăng: Thu thập tài liệu. Hồng Hỏa Anh Túc phát động bang chiến với chúng ta. Thời gian định ở bảy giờ tối nay.

[ bang phái ] Mạch Thượng Sắc Vi: … Sao đột nhiên lại như vậy?

[ bang phái ] Phật Di Lặc: Tên Đế Tu đó, muốn cướp tiên cơ, tự nhiên phải tìm cách chặn đường lui của hai người.

Dĩ Mạch lúc này mới hiểu được. Tuy rằng phát động bang chiến, nhưng Đế Tu cùng Lười Dương Dương đang làm nhiệm vụ “Ngàn năm chờ đợi”, hai ngày nay có lẽ đã tiến vào bản sao, cho nên đương nhiên sẽ không tham gia bang chiến. Nhưng trừ bỏ Đế Tu ra, Hồng Hỏa Anh Túc còn có rất nhiều cao thủ, nếu Thanh Quân không tham gia, thực lực của Tọa Yên Thiên Hạ sẽ suy yếu rất nhiều, xét theo thực lực, trận bang chiến này khó phân thắng bại. Thời gian để làm nhiệm vụ của Dĩ Mạch cùng Thanh Quân còn lại không nhiều lắm, nếu Thanh Quân tham gia bang chiến, tự nhiên sẽ mất cơ hội đạt được phần thưởng nhiệm vụ.

Tô Viễn Ca này… Cư nhiên dùng loại thủ đoạn này tính kế người khác.

Dĩ Mạch nghĩ nghĩ, lại mở ra một cửa sổ trò chơi, đăng nhập tài khoản Thanh Quân.

Vì thế, một máy hai cửa sổ, lag không gì sánh kịp. Cô bất đắc dĩ gọi điện cho Nguyên Viên, mượn laptop của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên cô dùng tài khoản Thanh Quân. Mặc dù hắn đã sớm đem tài khoản cùng mật mã nói cho cô biết.

Không xem không biết, vừa thấy đã muốn chết.

Vì sao tài khoản của đại thần luôn lòe lòe tỏa sáng như vậy…

Bộ trang phục Hoàng Sắc Yêu Đồng chế tạo cho hắn có một số thuộc tính gần như là biến thái, thật không biết làm thế nào mà bạo kích lại cao như vậy. Mở rương chứa đồ, dược phẩm, trang bị cùng đạo cụ được sắp xếp thực chỉnh tề. Dĩ Mạch cực bất bình nghĩ rằng, nếu đem mấy thứ này bán đi, hẳn là có thể kiếm được một khoản không nhỏ.

Không ngoài sở liệu, ba loại vật phẩm đạo cụ của nhiệm vụ “Tìm kiếm chìa khóa thần” đã an ổn đặt trong rương của hắn.

Dĩ Mạch một mình khống chế hai máy tính, hai nhân vật. Trước tiên chạy tới Thần Thành tìm Hạo Phong Thần Quân trả nhiệm vụ.

Lúc Thanh Quân lấy được chìa khóa, trong nháy mắt thiên địa biến sắc, màn hình hai máy tính đều biến thành một mảnh hỗn độn.

Một giọng nữ dễ nghe vang lên trong không trung, hát lên một bài ca nghe không rõ nghĩa. Làn điệu kia da diết uyển chuyển, làm cho người ta bi thương.

Những đốm sáng dần dần hội tụ lại tại giữa màn hình, hình thành hai bóng người mơ hồ, dần dần rõ ràng.

Đó là hai nữ đồng còn nhỏ, giống nhau như đúc, đều tết hai bím tóc, mắt to tràn ngập lưu quang trong suốt.

Phía sau nữ đồng xuất hiện một cánh cửa cao ngất ẩn trong mây mù. Cánh cửa mang vẻ cổ xưa, trên khung cửa khắc hai con yêu thú màu đen sống động, đôi cánh lớn vươn ra, bộ mặt dữ tợn.

Nữ đồng bên trái tiến lên từng bước, trên màn hình liền nhảy ra một khung đối thoại.

“Hai vị nếu thông qua thử luyện, tức là những người siêu phàm có đủ dũng khí cùng thực lực. Cánh cửa phía sau ta là Cánh cửa luân hồn, thông tới ngàn năm trước, mời hai vị.”

Lúc này, nữ đồng bên phải tiến lên vài bước, màn hình nhảy ra khung đối thoại kế tiếp.

“Trước khi hai vị đi, ta còn có mấy câu muốn dặn. Thứ nhất, trong bản sao không thể sử dụng đạo cụ phi hành cùng hồi sinh. Một khi một người trong đội tử vong, nhiệm vụ lập tức thất bại. Thứ hai, sau khi tiến vào bản sao nếu nhấn vào biểu tượng “Rời khỏi bản sao” ở phía trên bên phải màn hình, sẽ rời khỏi bản sao, một khi rời khỏi bản sao, nhiệm vụ liền thất bại. Thứ ba, trong bản sao thiết lập hình thức tự do công kích, xin chú ý người chơi khác công kích. Phải nhớ kỹ ba điểm này. Như vậy, mời hai vị.”

Hai nàng đồng thời lui xuống hai bên, cách cửa ở chính giữa kia chậm rãi mở ra.

57. Hứa nguyện × đối sách

Tiến vào, hay là không.

Dĩ Mạch do dự.

Trận bang chiến tối nay đối với Tọa Yên Thiên Hạ mà nói chính là một sự khảo nghiệm gian khổ. Chịu ít tổn thất nhất mà vẫn bảo trụ được Ma Thành, là hy vọng của mọi người trong bang.

Dù sao đi nữa, chuyện nhận thua cũng ảnh hưởng tới vấn đề mặt mũi của đám cầm thú này, “Tuyệt không thoái nhượng” là nguyên tắc cần thủ vững.

Nếu Cố Quân Thanh ở đây…

Dĩ Mạch suy nghĩ một lát, rời khỏi tài khoản Thanh Quân, đóng máy tính của Nguyên Viên lại. Điều khiển Mạch Thượng Sắc Vi rời khỏi bản sao, vác một cái cuốc chạy ra khỏi thành.

Lần đầu tiên chân chính tham gia thành chiến, đối thủ lại là bang phái có thực lực mạnh nhất.

Hắn khẳng định sẽ rất muốn đánh trận này đi, thậm chí chính bản thân cô cũng vậy, vừa nghĩ đến chuyện đó đã nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.

Cấp bậc hiện tại của Dĩ Mạch là cấp 120, trong một trận quyết đấu mà những người tham gia đều có cấp bậc hơn 140, tự nhiên sẽ trở thành vật hy sinh nhỏ bé không giúp được gì, bởi vậy, trước khi khai chiến, tăng số lượng độc dược còn lại trong kho hàng của bang phái là chuyện tất yếu cô nên làm.

Tại lúc Dĩ Mạch ra sức cuốc đất đào thảo dược, phá hư cân bằng sinh thái, một con Hỏa Phượng xuất hiện ở bên cạnh cô.

“Xem ra ngươi bận rộn nhiều việc.” Người ngồi trên lưng Hỏa Phượng mở miệng nói.

“Đúng vậy, tài khoản chính của ta bận làm “Ngàn năm chờ đợi”, đành phải dùng tài khoản phụ chuẩn bị thành chiến.” Dĩ Mạch đáp lễ.

Tô Viễn Ca biết cô đang trào phúng chuyện hắn tuyên chiến với Tọa Yên, mỉm cười.

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng từ trên lưng Hỏa Phượng nhảy xuống, đứng ở một bên, giúp cô giết quái xung quanh. Dĩ Mạch lúc này mới phát hiện, tài khoản phụ của thằng nhãi này cấp bậc cư nhiên còn cao hơn cô, cấp 140… Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn chỉ có cấp 80. Cô lâm vào tâm lý bất bình.

“Có lẽ qua đêm nay, các ngươi sẽ không còn cơ hội lấy được phần thưởng cao nhất mà hệ thống thưởng cho.” Hắn không coi ai ra gì dùng kênh lân cận nói chuyện phiếm cùng cô, “Như vậy vẫn muốn đánh sao?”

“Ta chưa từng tham gia thành chiến, hẳn là sẽ rất thú vị, huống chi đối thủ là Hồng Hỏa Anh Túc. Về chuyện phần thưởng là cái gì cũng đều không sao cả.”

“Nếu biết phần thưởng là cái gì, chỉ sợ ngươi sẽ không nhẹ nhàng như vậy.” Mỉm cười.

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Là cái gì?” Hỏi xong Dĩ Mạch cảm thấy chính mình có chút liều lĩnh, phần thưởng kia chỉ sợ Hồ Ly cùng Thanh Quân đều biết, Tô Viễn Ca cũng không ngoại lệ, nếu bọn họ đều không mở miệng nói cho cô biết, hiện tại hỏi cũng bằng thừa.

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Muốn biết?”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ừ…”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Để cho ta ôm một cái.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Đi tìm chết.”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Ha ha ha ha.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Này này, tốt xấu gì ngươi cũng là thần tượng trong lòng mọi người, có thể đừng cười không có khí chất như thế được không?”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Thần tượng gì đó, bất quá cũng chỉ là chiếc mặt nạ mê hoặc mọi người. Lột ra, bên trong đều là rác.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ủa, hóa ra《 Mặt nạ 》là ngươi biểu diễn sao?”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng trầm mặc một lát, hiển nhiên là bị những lời này của Dĩ Mạch làm nghẹn.

Tô Viễn Ca cười nhẹ trước máy tính, nụ cười này làm cho trợ lý Nam Hi đang vội vàng thu thập đồ đạc trước mặt hắn toàn thân lâm vào khẩn trương cao độ.

Rất không thích ứng. “Nụ cười ôn nhu ấm áp” này vốn chỉ tồn tại trong lúc hắn tập trung biểu diễn.

Nam Hi mắt từng thấy vô số cô gái bởi vì nụ cười này của hắn và điên cuồng không khống chế được. Các cô giống như bạch tuộc thích chỗ chật chội, chen về phía sân khấu, cho dù bị bảo vệ liên tục vô tình đẩy ra, vẫn không chùn bước thét chói tai nhào về phía trước. Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, cô rất muốn cướp lấy micro sau đó hét lên với đám người bên dưới sân khấu “Kẻ mà các cô sùng bái muốn chết này, kì thực là một tên hỗn đản xấu tính, chanh chua, giả dối!” Cô cũng ảo tưởng rất nhiều lần có thể trong nháy mắt, một hơi hét hết những lời vĩ đại này kèm theo ba cái dấu chấm than, cũng dùng phép thắng lợi tinh thần của AQ để tự an ủi mình trong những lần bị Tô Viễn Ca sai bảo cùng ức hiếp. Đương nhiên, cảnh tượng đồ sộ này thủy chung vẫn không xuất hiện, nguyên nhân chính là, một khi cô làm như vậy , sẽ chỉ xuất hiện ba loại kết quả có thể đoán được.

Một là cô sẽ bị các cô gái dưới sân khấu quăng giầy lên ném chết. Một là cô sẽ bị Tô Viễn Ca đùa chết như một con chuột bạch. Còn có một chính là cô thức thời tự xử trước.

Trong lúc Nam Hi đang mỉm cười lâm vào YY không thể tự thoát ra được, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng một trận lạnh toát, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Viễn Ca, không khỏi rùng mình một cái. Lúc này, thấy Tô đại minh tinh mặt không chút thay đổi mở miệng.”Lần trước ăn sushi, mùi vị không tồi, cô đi mua một hộp về đây đi.”

Nam Hi vô cùng thuận theo đáp lại: “Được.” Chân thành ra khỏi cửa, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, khóe miệng run rẩy hung hăng đạp một cước lên hộp giấy đặt ngoài hành lang. Hung thần ác sát giơ ngón giữa làm thủ thế với cánh cửa.

Cửa hàng sushi kia nằm ở ngoại ô, trong một khu nghỉ dưỡng, lái xe đi ít nhất cũng phải hơn hai tiếng, hắn rõ ràng là đang ép người mà… Tô Viễn Ca, sớm hay muộn cũng có một ngày, tôi sẽ đá anh xuống sân khấu trong buổi biểu diễn của anh, để cho đám nha đầu có mắt không tròng dưới đó XXOO anh một trăm lần a một trăm lần…

Mắt lóe hung quang, Nam Hi cứ thế hấp tấp đi ra ngoài, làm kinh sợ vô số người mới.

Tô Viễn Ca đuổi Nam Hi đi xong, lại lần nữa dấn thân vào trò chơi. Nhìn Mạch Thượng Sắc Vi vẫn đứng đợi đáp án bên cạnh như trước, nghĩ nghĩ, quyết định không chọc ghẹo cô nữa.

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: ” Phần thưởng cao nhất mà ‘Ngàn năm chờ đợi’ thưởng cho là một nguyện vọng.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Nguyện vọng? Thế giới hòa bình… Linh tinh sao?”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Phạm vi tồn tại nguyện vọng là toàn bộ trò chơi, vật dẫn phải là ảo tưởng, thời hạn là một giờ. Nói cách khác, ngươi có thể yêu cầu trở thành chủ nhân một tòa thành, có thể nô dịch người chơi, có thể yêu cầu có được một chiến sủng vô địch, thậm chí có thể yêu cầu trò chơi đóng cửa, nhưng những điều đó chỉ có thể duy trì trong một giờ.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “ORZ. Ta phục rồi… Cư nhiên có phần thưởng biến thái như vậy. Nhưng mà, trên thực tế, này căn bản không phải là phần thưởng, cuối cùng cũng không được gì hết.”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Có lẽ đối với một số người mà nói, thứ mà họ theo đuổi trong trò chơi, chính là giấc mộng đứng trên đỉnh cao. Mà một giờ này chính là thời khắc thực hiện giấc mộng.”

Dĩ Mạch không thể không thừa nhận, hắn nói là sự thật. Mong muốn của những kẻ mỗi ngày đều luyện cấp như một cái máy kia, đơn giản là cái danh hiệu “Cao thủ đệ nhất” kia, bọn họ đầu tư một lượng lớn thời gian cùng tiền bạc vào trò chơi, lại thủy chung không thể trở thành những nhân vật tỏa sáng như Thanh Quân cùng Đế Tu, chính là tiếc nuối của bọn họ. Mà nguyện vọng này, có thể bù lại tiếc nuối đó. Làm cho bọn họ trở thành thống lĩnh một bang phái, trở thành sát thủ vô địch, trở thành bá chủ độc bộ thiên hạ.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Nhưng mà, nguyện vọng của ngươi, là cái gì?” Tô Viễn Ca, ngươi tranh đoạt phần thưởng này nhằm mục đích gì? Ở 《 Càn Khôn 》, không thể nghi ngờ, ngươi chính là người đứng trên đỉnh cao, tất cả những gì ngươi muốn đều có được.

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Cùng ngươi có liên quan.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Ngươi sẽ không bắt ta cầm tấm biển ‘Ta là heo’ chạy vòng quanh thành suốt một giờ đấy chứ?”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Đề nghị này không tệ nha, nếu đem những chữ trên tấm biển đó đổi thành ‘Ta yêu Đế Tu’ sẽ rất thú vị.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Ngươi bị đụng đầu vào cửa rồi sao?”

Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: “Trước khi ta hứa nguyện, tất cả đều có thể. Mà nguyện vọng này, thủy chung sẽ có liên quan tới ngươi. Đêm nay công thành chiến ta sẽ dùng tài khoản này tham gia, đến lúc đó gặp lại.”

Bỗng nhiên, hắn chuyển kênh mật.

[ mật ngữ ] Lặng Yên Đi Vào Giấc Mộng: An Dĩ Mạch, một ngày nào đó, em sẽ đứng bên cạnh tôi.

Dứt lời, trong chớp mắt Dĩ Mạch giật mình, một đạo hồi thành phù biến mất trước mắt cô.

Cô ngơ ngác biến thành mặt bánh bao. Vỗ án, lật bàn.

Có ma mới muốn đứng bên cạnh ngươi… Thằng nhãi này mắc bệnh vương tử quá mức nguy kịch rồi.

Phẫn nộ qua đi không khỏi có chút lo lắng. Tô Viễn Ca yêu nghiệt này, chỉ sợ sau khi lấy được quyền hứa nguyện kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội đả kích Cố Quân Thanh. Nguyện vọng kia có thể là lấy mình làm vũ khí, làm cho Thanh Quân không thể công kích. Nói ví dụ, cưỡng chế chính mình cùng Thanh Quân ly hôn… Cô lắc lắc đầu. Với tính tình của Cố Quân Thanh, những chuyện thế này tuyệt đối sẽ không muốn xảy ra , bởi vậy khi biết Tô Viễn Ca làm “Ngàn năm chờ đợi”, hắn mới đến tranh cao thấp một trận. Có điều mấy ngày nay hắn lại bề bộn nhiều việc, hơn nữa còn bị cảm mạo…

Tô Viễn Ca chết tiệt này tính cách đúng là ác liệt rối tinh rối mù nha… Dĩ Mạch căm giận nghĩ.

Như thế nào cho phải.

Rốt cuộc là ai nghĩ ra phần thưởng quỷ dị như vậy a a a ~

Dưới sự kêu gọi của cầm thú đầu lĩnh, những bang chúng đang online đều mở hệ thống sử dụng giọng nói DS.

Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Chuẩn bị chiến đấu cơ bản đã tốt rồi, gia cố tường thành cơ bản cũng hoàn thành. Kế tiếp chúng ta phải làm là bố trí chiến lược.”

Cực Độ Hoàn Mỹ: “Đế Tu làm nhiệm vụ không thể tham chiến, hiện tại Hồng Hỏa Anh Túc đã có 13 người cấp hơn 170, 28 người cấp hơn 150, 51 người cấp hơn 135. Chiến lực gần gấp đôi chúng ta. Cho dù phối hợp tốt, phần thắng của chúng ta cũng sẽ không vượt qua 40%.”

Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “Chỗ khó là Họa Vòng Nguyền Rủa cùng Đóng Băng Ngàn Dặm. Xương Cốt, Họa Vòng giao cho ngươi, có vấn đề gì không?”

Bạch Cốt: “Không có.”

Thuận Gió Bội Ngọc: Họa Vòng cấp bậc cao hơn ngươi, muốn ngăn cản hắn cũng không dễ, Xương Cốt ngươi đừng liều lĩnh.

Bạch Cốt thực trấn định đáp lại: “Không có việc gì, trong trò chơi đánh không lại, ở hiện thực có thể áp đảo…”

Lúc này liền nghe thấy một tiếng kêu chói tai, tiếp theo liền mơ hồ truyền đến giọng nữ tức giận “Ai cho anh nói ra, xem em có bóp chết anh không…”

Chỉ chốc lát liền một mảnh yên lặng, tiếp theo là giọng nữ nhỏ bé xin tha: “Được rồi, em không chơi, mau buông tay…”

Thanh âm Bạch Cốt: “Bỗng nhiên nhớ đến, trước đây em vẫn gạt anh em là nam nhân?”

“Năm xưa nợ cũ, anh còn lôi ra nói, lòng dạ hẹp hòi… A, em không nói, anh…”

Hai người nhiệt tình không bị cản trở, chúng cầm thú nghiêng tai lắng nghe. Dĩ Mạch đỏ mặt che miệng cười.

Chỉ nghe Quan Tài tắt microphone, khụ khụ hai tiếng, tiếp tục bố chiến: “Như vậy, trọng điểm là ở Đóng Băng Ngàn Dặm. Người này đã mãn cấp, ta cùng Giết Người chủ công hắn, hơn nữa Mộ Tuyết buff hẳn là cũng không có vấn đề. Phiền toái là thời hạn. Hệ thống quy định phe thủ thành phải thủ đủ một giờ. Bọn họ nhân số đông, cấp bậc cũng không thấp, muốn thủ thành hết thời gian, rất khó.”

“Trong thành chiến không thể sử dụng tụ hồn đan, nhân số chênh lệch là vấn đề lớn nhất của chúng ta.” Nói chuyện là Bạch Ánh Trăng.

Hồ Ly lười biếng mở miệng: “Quả nhiên có đôi khi vẫn phải dựa vào lòng người cùng chỉ số thông minh nha ~ sớm biết sẽ xảy ra vấn đề như vậy, ta đã cùng Vong Xuyên, Ma Cà Rồng đàm phán tốt rồi, hợp bang.”

Ngàn Sơn Mộ Tuyết: “Không thể nào… Trước đây từng nghe nói có lần Vong Xuyên cùng Ma Cà Rồng cũng đàm phán hợp bang, sau lại bởi vì chuyện ai làm bang chủ mà ngưng lại. Sao bây giờ lại giải quyết ăn ý vậy?”

Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: “Này em phải hỏi Hồ Ly, nó đã làm một chuyện thực đáng khinh.”

Hồ Ly: “… Làm sao đáng khinh, ta đã tác thành một đoạn nhân duyên mĩ mãn như vậy mà.”

Mộng Hồi Lâu Lan: “Rõ ràng là nghiệt duyên thì có…”

Bạch Ánh Trăng: “Hắn làm cái gì?”

Mộng Hồi Lâu Lan: “Hắn dùng tài khoản của em đi câu dẫn Ma Cà Rồng… Còn gửi ảnh chụp của em, làm hại em bây giờ chỉ có thể trốn tránh hắn ta mỗi ngày, giải thích thế nào cũng không được. Hồ Ly đáng chết, ta muốn lột da của ngươi làm áo khoác! ! !”

Hồ Ly quân vô tội biện giải: “A a ~ này hoàn toàn không phải là chủ ý của ta, là Quan Tài bảo ta không từ thủ đoạn mượn sức Ma Cà Rồng thôi ~ “

Cõng Quan Tài Khiêu Vũ: “… Ngươi là tên cầm thú vô trách nhiệm!”

Hồ Ly quân: “Kỳ thật ta chỉ bày kế, cụ thể là ba anh em Ăn No kia thực hành a ~ bao gồm cả việc giả làm nữ nhân gì gì đó ~ “

Kiếm Tiền: “Giết Người, đừng lôi kéo ta, ta muốn xử lý nó.”

Giết Người: “Được, tốc chiến tốc thắng, lưu lại toàn thi.”

Nước Tương: “Vì sao muốn lưu toàn thi? Băm cho chó ăn đi.”

Giết Người: “Ta muốn đánh chết cho hả giận.”

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 58 - 59

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Nữ Siêu Quậy Băng Giá

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 47


Yêu Em Là Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 28


Dòng Thời Gian Tình Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Nhật Ký Nữ Hoàng Vampire

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Yêu Tôi Xin Hãy Nói

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 49