Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 39
Chương trước: Chương 37 - 38
39. Hối lộ × lễ vật
Tô Hi cảm thấy hôm nay là một ngày cực không bình thường.
Biểu hiện là, thứ nhất, phó tổng tài luôn luôn yêu cầu hoàn mỹ hôm nay nhìn đến báo cáo có sai sót cũng chỉ nhíu mày, sau đó triệu trưởng phòng kế hoạch lên, thái độ hòa ái, ngôn ngữ ôn hòa nói “Xem lại báo cáo”. Thái độ này so với lúc trước “Còn để cho tôi nhìn thấy những sai sót như vậy, chuẩn bị danh sách giảm biên chế của phòng kế hoạch nộp lên.” quả thực là một trời một vực. Thái độ ấm áp như vậy lại làm cho trưởng phòng kế hoạch nơm nớp lo sợ nói bóng nói gió nên đến hỏi thăm ban thư kí, không biết mình có phải đã tới mức bất trị rồi hay không.
Thứ hai, khi đưa cà phê vào, Tô Hi đã ba lượt trộm ngắm thấy Cố tổng bình thường bất cẩu ngôn tiếu, giờ đây lại đang bất tri bất giác bảo trì trạng thái khóe miệng giơ lên với tập tài liệu dày. Điều này làm cho cô nghi hoặc vạn phần, chẳng lẽ này tài vụ quý này của công ty tốt đến mức làm cho hắn tâm tình khoái trá như vậy? Khi Cố Quân Thanh nhận cà phê, ngẩng đầu nhìn cô ,thậm chí còn mỉm cười khen kiểu tóc mới của cô, khiến cô phải đỏ mặt, tim đập gia tốc.
Thứ ba, thời gian nghỉ giữa trưa, Cố tổng triệu riêng cô vào văn phòng, tiếp theo lại hỏi cô, các cô gái thường thích thứ gì, thích dùng cơm ở đâu.
Thứ tư, khi thông báo buổi chiều có lời mời họp ban Giám Đốc, cô nhìn thấy rõ ràng trên mặt phó tổng tài có biểu tình bài xích. Trong vài phút, toàn bộ văn phòng đều rơi vào trạng thái hạ áp suất. Sau đó, hắn yêu cầu toàn bộ ban thư ký tạm dừng công việc hiện tại, chờ hắn an bài thời gian buổi chiều.
Cho nên, khi Tô Hi nhận được danh sách này từ tay phó tổng tài, cô hoàn toàn, hoàn toàn tin tưởng.
Đối tượng ái mộ của toàn bộ phụ nữ trong công ty này, đang yêu.
Nhưng mà, danh sách vật phẩm này…
Tô Hi mê mang nhìn tờ giấy A4 trước mặt, phía trên viết một hàng dài địa chỉ và đồ vật. Trong đó bao gồm, đi tới nhà một vị tác giả, nhận một quyển viết tay phiên dịch bản tiếng Anh của một tác phẩm nổi tiếng. Đi tới nhà một nhạc sĩ nhận một đĩa nhạc thuộc loại nhạc jazz đã không còn phát hành trên thị trường nữa. Đi tới cửa hàng CA quầy chuyên dụng, mua một bộ váy lễ phục màu đen thuộc loại ngực nhỏ. Số đo đặc biệt đánh dấu ngực cỡ 70A. Đi tới phòng làm việc của một nghệ nhân nổi tiếng nhận một bộ trà cụ cổ điển. Cuối cùng phải tới chỗ một vị học giả tôn giáo nhận một quyển Bách Khoa Toàn Thư Về Tôn Giáo.
Tô Hi lâm vào ảo tưởng về một cô gái mặc váy đen ngực nhỏ, nghe nhạc jazz, xem Bách Khoa Tôn Giáo, dùng trà cụ làm một chén trà u nhã… A, bên cạnh còn một quyển sách tiếng Anh chưa đọc.
Cô gái hắn thích, nguyên lai là như vậy, ách, thiên mã hành không sao…( thiên mã hành không : ngựa trời ruổi vó trên không trung,ý chỉ sự ung dung tự tại,không gì ngăn cản được.)
Cô run rẩy.
Đó là một buổi chiều vất vả như đi đánh trận, thời điểm Tô Hi lấy được tất cả đồ vật, phóng xe tới ký túc xá đại học C cũng đã là bốn giờ chiều. Cô ôm bao lớn bao nhỏ thở hổn hển gõ cửa phòng ngủ 512.
Mở cửa là Đường Tiểu m, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Chị tìm ai?”
“Xin hỏi, nơi này có người tên An Dĩ Mạch phải không?” Tô Hi hỏi.
Dĩ Mạch thăm dò nói: “Mời vào, là em.”
“Xin chào, chị là trợ lý của Cố tổng, tên là Tô Hi.” Cô đem các thứ đặt lên bàn, hít một hơi, tức khắc khôi phục dáng vẻ, mỉm cười, “Bởi vì buổi chiều phải dự cuộc họp ban Giám Đốc đột xuất, Cố tổng mời mọi người đi ăn trước, anh ấy sẽ tới sau.” “Đây là quà tặng anh ấy nhờ chị chuyển tới.”
“Ôi chao? ! … Làm phiền chị.” Dĩ Mạch ngượng ngùng, “Mời ngồi, phòng ngủ có hơi loạn, không cần để ý.”
Lý Thiến đang muốn pha trà, bị Tô Hi mỉm cười ngăn lại. “Chị phải đi trước. Năm giờ sẽ quay lại đón mọi người.”
Đi xuống lầu, Tô Hi hồi tưởng lại dáng vẻ nữ sinh tên An Dĩ Mạch kia, lại nghĩ nghĩ về một đống đồ kia, rùng mình một cái.
Người không thể xem tướng mạo a…
Dĩ Mạch ngây người nhìn một đống đồ trước mặt. Nguyên lai tối hôm qua hắn hỏi cô về tính cách và sở thích của ba người còn lại trong phòng, là để chọn quà tặng sao?
Đường Tiểu m có chút kích động cầm cuốn Bách Khoa Toàn Thư nằm im lặng trong hộp gấm màu vàng, nói: “Thật đẹp… Trà cụ cũng vậy…”
Lý Thiến mặc cái váy kia ở trước gương xoay mấy vòng, lệ nóng doanh tròng nắm tay Dĩ Mạch nói: “Oa oa, hắn làm sao có thể biết tao thích bộ lễ phục kiểu này, hắn là hồ tiên sao?” Hoàn toàn quên lúc này đã gần đến mùa đông.
Lật xem tiểu thuyết tiếng Anh cùng đĩa nhạc, Nguyên Viên trả lời: “Xác thực, hắn còn đoán chắc ngực mày là một mảnh bằng phẳng.”
Dĩ Mạch: “Hắc hắc, thích là tốt rồi…”
“Xem ra nam nhân này đã phải bỏ vốn khá nhiều, mấy thứ này đều có giá trị xa xỉ.” Nguyên Viên từ trong vui mừng tỉnh táo lại, “Này xem như viên đạn bọc đường sao?”
“Thu nhận, thu nhận a, tao không đành lòng làm khó dễ hắn.” Đường Tiểu m thực là thiện lương.
“Nguyên lai đứa nhỏ Dĩ Mạch này lại có giá trị nhiều như vậy nha, biết vậy nên bán từ sớm thì tốt hơn ~” Lý Thiến liên tục hai mắt tỏa ánh sáng.
Dĩ Mạch: “…”
Đúng năm giờ, hai chiếc Audi A6 màu trắng dừng tại ký túc xá đại học C, đón bốn người đi Amour dùng cơm.
Amour là một nhà ăn kiểu xoay tròn tiêu chuẩn, ở tầng 30. Ngồi ở cửa sổ,có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố H. Nhà ăn rất lớn, ở giữa là sân khấu hợp xướng du dương của đàn dương cầm và violon, một thiếu nữ tóc vàng thanh âm trầm thấp đang hát tình ca bằng tiếng Pháp.
Bồi bàn đưa bốn người tới bàn, sau đó đưa thực đơn cho các cô.
Đường Tiểu m thấp giọng: “Giá cả ở đây thật đúng là cắt cổ.”
Lý Thiến tặc lưỡi: “Nhìn qua cũng có thể khẳng định đây là hắc điếm.”
Nguyên Viên bình tĩnh: “Không cần lo lắng, tao thấy hai chiếc Audi kia vẫn còn ở dưới lầu, nếu lúc thanh toán hắn còn chưa xuất hiện, chúng ta có thể gán nợ hai chiếc xe đó cho nhà hàng.”
Dĩ Mạch: “… Hắn nói sẽ tới ngay .”
Thời điểm vừa nhìn thấy Cố Quân Thanh, ba cô gái đều có cùng một suy nghĩ.
Người đàn ông này, không đơn giản.
Trên người hắn có một loại khí chất thâm trầm mà lặng lẽ, làm cho tầm mắt không tự giác bị hắn hấp dẫn.
Cố Quân Thanh khoác một áo gió màu tối, bên trong là áo sơ mi màu xám. Hắn nhìn bốn người mỉm cười: “Thật có lỗi, đến muộn.” Nói xong, ngồi ở bên người Dĩ Mạch.
Dĩ Mạch: “Giới thiệu một chút, đây là bạn cùng phòng của em, Nguyên Viên, Lý Thiến, Đường Tiểu m. Đây là Cố Quân Thanh, ách…” Cô nhất thời không thể nghĩ được nên giới thiệu thân phận của hắn như thế nào, “Phó tổng tài Phi Ngã Viêm Dương” ? “Phu quân trong trò chơi” ? Cô lâm vào hỗn độn.
“Chào các em.” Hắn đúng lúc cắt đứt xấu hổ của cô.” Thường nghe Dĩ Mạch nhắc đến các em.”
“Cám ơn những món quà anh tặng cho chúng em.” Nguyên Viên nói xong bí hiểm liếc mắt nhìn Lý Thiến một cái, ánh mắt mỉm cười, ý nghĩa là: Dĩ Mạch thường nhắc tới chúng ta, bao gồm ngực của mày.
Lý Thiến liếc mắt xem thường, tiếp nhận đề tài: “Nó bình thường nói về chúng em như thế nào?”
“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Hắn ngoắc tay gọi phục vụ.
Cơm ở Amour theo phong cách chính Pháp, móm ăn hắn đề cử cho bốn người cũng thực thỏa đáng. Gan ngỗng béo,thịt bò Bourguignon, canh hải sản, tiên tôm hùm thịt… lại mời bốn người một chai CHATEAU PAPE CLEMENT PESSAC-LEOGNAN 2004 hương vị thơm thuần.
Lý Thiến gương mặt đỏ bừng tươi cười, dĩ nhiên bắt đầu lớn mật truy vấn chi tiết. Chiều cao, chòm sao, nhóm máu, sở thích, gia đình, anh chị em, vân vân. Cố Quân Thanh mỉm cười nhất nhất đáp lại. Ngay tại thời điểm cô muốn hỏi tới số đo ba vòng, Dĩ Mạch cầm một cái bánh nhét vào miệng cô.
Đường Tiểu m chiến đấu hăng hái với miếng thịt bò, thỉnh thoảng chen vào hai ba câu.
Nguyên Viên tửu lượng thực thấp, cũng là người không có vẻ say nhất. Cô vẫn như trước thực trấn định ngồi ăn canh, sau đó nói với Lý Thiến ngồi đối diện mình: “Tiểu m, đợi lát nữa trở về nhớ nhắc tao đem gửi bài tập ngày mai.”
Dĩ Mạch: “… Nguyên Viên, đó là Lý Thiến.”
Nguyên Viên: “Tao biết, tao đang nói với mày đấy.”
Đường Tiểu m: “… Nó say rồi.”
Dĩ Mạch mặt cũng nóng lên, cô nghiêng đầu cười yếu ớt nhìn người nào đó, căn bản không có một chút dấu hiệu say. Không khỏi thầm than, con heo Lý Thiến này, ầm ỹ muốn chuốc rượu cho hắn say. Nói cái gì mà “Anh tới muộn,cho nên anh uống một chai, bốn người chúng em uống một chai.”, kết quả người ta vững như Thái Sơn, chính mình ngược lại choáng váng hồ hồ.
Lúc gần kết thúc, Lý Thiến đầu óc choáng váng lại lần nữa phun ra những lời kinh người: “Dĩ Mạch nói nó không nói cho anh, anh làm sao mà biết ngực em ?”
Dĩ Mạch nghệt mặt.
Hắn cười: “Căn cứ vào chiều cao, cân nặng cùng ảnh chụp của các em mà đoán thôi.”
Lý Thiến thở dài một hơi: “May mắn, may mắn, bằng không ai gia đêm nay liền thừa cơ nguyệt hắc phong cao đem Dĩ Mạch của anh giải quyết …”
Dĩ Mạch hắc tuyến: “Giải quyết cái đầu mày…”
Lý Thiến nghiêm túc: “So với đầu tao muốn giải quyết ngực tao hơn.”
Đường Tiểu m phụ họa: “Đầu xác thực có vẻ còn có giá trị lợi dụng.”
Nguyên Viên ăn xong miếng cuối cùng, tìm được mặt Cố Quân Thanh, nói: “Cám ơn chiêu đãi. Tuy rằng em khả năng say, bất quá cũng có chút chuyện muốn nói.”
“Dĩ Mạch đại đa số thời điểm có điểm ngốc, thuộc loại phản ứng trì độn.”
“Ngẫu nhiên còn thực mơ hồ, vứt bừa bãi, hay vội vàng. Gặp chuyện cần người khác nhắc nhở.”
“Nó tính tình quá mức nhường nhịn, không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không phát hỏa. Là người hiền lành, cho nên thường bị khinh khi.”
Dĩ Mạch uể oải, tao cũng không cần mày nói xấu nha…
“Nhưng nó tâm địa thực thiện lương, thành khẩn có thể tín nhiệm. Cũng không bởi việc nhỏ mà tính toán chi li.”
“Nó rất chấp nhất. Đối đãi với mọi người đều thật lòng. Thị phi rõ ràng, sẽ không ở sau lưng tính kế người khác.”
“Nó là một đứa tốt. Trước nay vẫn vậy. Nó chưa gặp được người con trai biết quý trọng mình, cho nên…”
“Em hy vọng anh có thể đối xử với nó thật tốt. Đừng khiến nó thương tâm.”
Dĩ Mạch nhìn Nguyên Viên ngồi đối diện, muốn nói lại thôi, trong lòng tràn đầy cảm tình, mênh mông, giống như nguồn suối ấm áp trong lòng.
“Anh sẽ.” Cố Quân Thanh trầm mặc một lát mới trả lời. Dưới mặt bàn, hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo của người bên cạnh.
Cô ngẩng mặt nhìn hắn, đối diện với đôi mắt đen thẳm của hắn. Hơi mỉm cười.
“Nhớ rõ lời anh đã nói, bằng không, tôi tuyệt không buông tha anh.” Nguyên Viên híp mắt, mềm nhũn dựa vào người Lý Thiến.
Đường Tiểu m cũng có chút choáng váng, bổ sung nói: “Anh đối xử không tốt với Dĩ Mạch, phòng ngủ 512 sẽ phát lệnh truy nã đuổi giết anh, uhm, chém làm tám mảnh…”
Miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi bình thường, Lý Thiến sầu não: “A ~ ai gia có cảm giác bi thương khi gả con gái đi…”
Dĩ Mạch khóc không ra nước mắt: “… Về phòng ngủ đi!”
Một hồi Hồng Môn Yến sung sướng xong việc. Xét thấy ba người kia đều sắp rơi vào hôn mê, say rượu trở về lại rất dễ bị bác gái quản lý ký túc phát hiện, Cố Quân Thanh trực tiếp triệu Tô Hi đến, đưa ba người các cô tới khách sạn nghỉ.
Cửa tiệm ăn.
Dĩ Mạch cũng có chút choáng váng, đi lảo đảo. Cô đang muốn đuổi kịp bước chân Tô Hi lại bị người nào đó kéo tay lại.
“Anh cũng say, làm sao bây giờ?” Hắn híp mắt cười.
“… Anh đi vững vàng như vậy, nào có bộ dáng say rượu.” Cô nhìn từ trên xuống đánh giá.
Hắn ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng: “Có câu là, rượu không làm người say mà người tự say nha.”
Hơi rượu nóng truyền tới cổ, hơi ngứa, mặt cô vốn hồng lại càng hồng thêm.
“Nương tử, nàng để các nàng ấy khi dễ ta, vi phu thực thương tâm…” Hắn chơi xấu.
“Ai bảo phu quân đại nhân huynh đưa một đống quà tặng, lại không có phần uội?” Cô vội vã tìm lý do.
Hắn ý cười dần dần dày, kéo tay cô, động tác nhanh chóng đeo một chuỗi hạt vào cổ tay cô.
Một chuỗi ngọc nhiều màu. Hồng, lam, lục ba màu giao hòa lẫn nhau xinh đẹp, hài hòa.
“Đây là quà anh tặng em.” Hắn nhu nhu đầu cô, “Không được từ chối.”
Cô ngẩn người, gật đầu, đang muốn nói lời cảm ơn, khóe mắt đảo qua một bên, lại thấy một người cách đó không xa đang kinh ngạc nhìn về phía mình.
Tống Úc Bạch.
Xem tiếp: Chương 40