1 Đôi mắt đen láy, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc thắt hai bím dày, cánh mũi nhỏ, thanh tú khẽ phập phồng. Bờ môi trắng bệch dù thiếu sức sống vẫn cuốn hút lại thường.
2 "Kẻ Sát Nhân được minh oan và trao trả tự do. Hung thủ thực sự của bốn vụ án liên tiếp vẫn chưa xuất đầu lộ diện. . . "Sau một tuần, Ngô Nữ Thục Nguyên rời khỏi nhà thương điên, tội danh được gội rửa trong sạch hoàn toàn.
3 4 năm trước. Lưu Thiên Vũ là một thanh niên trẻ tốt tính, nhân hậu với trái tim luôn rộng mở. Mối tình đầu của anh chính là Vương Mĩ Anh. Một buổi chiều mát lành sau cơn mưa, ở công viên thành phố, ánh chiều tà hắt lên vạn vật trông tuyệt đẹp, Lưu Thiên Vũ dạo chơi sau kì thi vất vả.
4 Nice to meet you Where you been? I could show you incredible things Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn trời đêm, tựa cằm vào lan can, nghêu ngao hát. Đồng hồ điểm 7 giờ tối.
5 Ở nhà mãi cũng chán, Ngô Nữ Thục Nguyên đưa ra ý tưởng đi thay đổi không khí. Cô quyết định đi học. Nhưng, Lưu Thiên Vũ lại một mực lắc đầu. -Chồng à, cho vợ đi học nha? Dù gì cũng còn "cả chặng đường dài" phía trước, không muốn thất nghiệp đâu.
6 -Gặp lại sau nhé!-Ừ, có chắc là không cần ta đưa đón không?-Không, người về đi nha!-Ừ, thôi ta về. Ngô Nữ Thục Nguyên mỉm cười nhìn theo bóng Thúy Hồng.
7 -Ngô Nữ Thục Nguyên!Lại bắt đầu rồi!Hầu như lúc nào cũng vậy, đúng bảy giờ sáng là có một trận la hét kinh thiên động địa. Lúc đầu thì có hơi giật mình nhưng riết rồi cũng quen, căn cứ theo tiếng hét của cậu chủ mà toàn thể gia nhân có thể canh giờ được.
8 -Phụt. . . Cái gì???Thúy Hồng đang uống nước, nghe Dương Lịch Hi thông báo thì một chiêu phun hết ra! Không phải chứ? Mười năm có một chuyến cắm trại sao?-Ngày mai cả trường Dương Đức đi cắm trại ở núi Sương Linh.
9 Sáng sớm tinh mơ, Ngô Nữ Thục Nguyên rời giường, đi chuẩn bị bữa sáng với món sandwich và bánh nướng. Lần quần trong bếp nửa buổi cũng xong sandwwich.
10 Dương Tuấn nhìn tấm ảnh trên tay với đôi mắt hỗn tạp cảm xúc. Yêu thương, trìu mến và như đang cười chính mình. Ha ha, toàn bộ những chuyện và những cảm giác xảy đến với cậu đều là trò đùa nhạt nhẽo của thần tình yêu.
11 -Nơi này là. . . . -Trường đua ngựa. Nếu muốn tâm hồn mình sôi động, dồn dập trong cơn hồi hộp, phấn khích đến cực điểm, không đâu thú vị hơn trường đua ngựa The Weekend.
12 Note: Àn-nhông ~ Bởi vì sắp tới hồi gay cấn nên khởi động bằng ngoại truyện đi ha. . . . Ừm. . . Nói trước là sẽ hơi bị lãng đó. . . . Màn 1. Nguyễn Thị Thúy Hồng, xuất thân từ một gia đình có truyền thống hiếu học, coi trọng học vấn, vô cùng danh giá.
13 Ngô Nữ Thục Nguyên lên tiếng phản bác:-Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để mi căm hận ta như thế. Người như mi luôn luôn thích nghi được với mọi môi trường mà.
14 -Nơi này là. . . . -Trường đua ngựa. Nếu muốn tâm hồn mình sôi động, dồn dập trong cơn hồi hộp, phấn khích đến cực điểm, không đâu thú vị hơn trường đua ngựa The Weekend.
15 Lưu Thiên Vũ ngồi trong phòng, thần nhãn lãnh tĩnh không gợn sóng, chăm chú xem bảng số liệu trên máy tính, tay trái cầm gõ gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, tay phải cầm hờ tập tài liệu.
16 Lưu Thiên Vũ, mi đang thấy gì đây???Thấy? Thấy gì ư? Thấy một cặp đôi yêu nhau đang trong cơn giận dỗi ngọt ngào, thấy người con gái quen thuộc thốt nhiên xa vời đến ngàn vạn, thấy mình như một kẻ vô tình chen ngang vào - 1 mối quan hệ chăng? Hay là thấy, con tim và tâm trí mình, đang bị dày vò, nhàu nát?Mắt anh mờ đục.
17 - Yo! Tiểu Hạ, tuần trăng mật vui chứ? Hôm nay trở lại thấy còn xuân sắc hơn trước nha!Khắp văn phòng nở rộ tiếng cười vang. Người phụ nữ tên Hạ vừa giả vờ khiêm tốn che miệng cười, vừa thoải mái tận hưởng sự ngưỡng mộ của đồng nghiệp.
18 - Anh không thích tôi, anh thấy tôi chướng mắt. Vậy được, tôi giải thoát cho anh. Một lời liền bỏ đi. Bước chân nhẹ nhàng và khoan thai, từng bước rời khỏi nơi này, nhanh đến nỗi khiến lòng người hoài nghi có phải thuật phân thân gì đó trong phim ảnh.
19 - Sao trông mệt mỏi thế kia? Công việc nặng nhọc quá hả? Mọi khi trực đêm cũng thấy còn tinh lực dồi dào mà.
- Thôi, đừng nói nữa, mệt chết tôi mất! Trực ca đêm mà làm như giám sát nhà máy điện nguyên tử không bằng!
- Ơ sao vậy?
- Thì do con bé Ngô Nữ Thục Nguyên đó!
- À à nhớ rồi.
20
Truyện của tôi không liền mạch. Tôi biết.
Truyện này coi như là tôi viết cho chính mình, chỉ là muốn thử xem khi mình ghép tất cả các chương không liền mạch đến mức tùy hứng lại, chuyện gì sẽ xảy ra.