Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 37 - 38

Chương trước: Chương 36



37. Đột biến × Tuyên Tình

Đánh, hay không đánh, đó là một vấn đề.

Dĩ Mạch nhìn trên thế giới vô số quần chúng kiễng chân chờ đợi, cùng một đám cầm thú khinh thường không thèm để ý, lại nhìn lại Chanh tuyển thủ lửa chiến đấu hừng hực như được đổ thêm dầu, thở dài.

Mọi người chỉ thấy ở bên cạnh kho hàng trong Ma Thành,Mạch Thượng Sắc Vi ngồi xuống, quanh thân xuất hiện một quầng sáng.

Cô… bắt đầu chế dược …

Vì thế, Hương Vị Chanh đã đuổi tới cửa Ma Thành hoa hoa lệ lệ bị phớt lờ.

Một đám quần chúng từ bốn phương tám hướng đổ đến xem náo nhiệt bỗng chốc cảm thấy uể oải. Nhưng cũng chẳng kẻ nào có gan ở Ma Thành khiêu khích, bởi vì có hai cầm thú Bạch Cốt một thân hồng quang khiêng trường thương chắn ở cửa thành cùng Ăn No Chống Sát Giết Người cõng cự kiếm đang dựa vào tường thành.

Khiêu chiến kỳ thật là một hoạt động cần có sự kết hợp giữa trí lực và thể lực.

Đầu tiên, bên khiêu chiến không thể làm càn, từ ngữ phải chọn lọc. Đối với người chơi nữ giống như Hương Vị Chanh mà nói, những lời nói thô tục sẽ là nguyên nhân trực tiếp phá hỏng hình tượng dịu dàng hiền thục, sẽ khiến mọi người cảm thấy phản cảm. Đương nhiên, ngoại trừ loại nữ tử hào sảng như Bạch Ánh Trăng, nàng là đại biểu của kẻ mạnh, hơn nữa không ai dám phản cảm nàng…

Tiếp theo, bên khiêu chiến phải chú ý tình huống xung quanh, nếu không sẽ bị người chơi khác công kích. Cấp 119 không được coi là cao, hơn nữa địa điểm nàng đang khiêu chiến lại là cửa Ma Thành của đám cầm thú. Phương pháp xử sự của đám cầm thú kia cũng ăn khớp với sự tùy tính, tùy hứng của bọn họ. Đương nhiên, với một đám cầm thú, ngươi cũng không thể yêu cầu bọn họ hiền lành đứng một bên nhìn. Tùy tiện một kẻ từ cửa thành đi ra cũng có thể tiện tay giết ngươi, lý do thôi… không hỏi có lẽ tốt hơn, nếu không rất dễ khiến người ta bị rút gân mặt.

Tiếp nữa, đánh chữ phải nhanh, như thế mới có thể kích thích sự tích cực của quần chúng. Chuyện PK này hai bên đều phải đồng ý mới được. Nếu khiêu chiến, tất nhiên không thể trực tiếp xông vào thành chém ngã đối phương. Bởi vậy, dụ địch ra ứng chiến mới là mục đích cuối cùng. Đó là một trận tâm lý chiến, cộng thêm dư luận chiến có quần chúng tham dự. Mục đích cuối cùng là, nếu đối phương vẫn co đầu rút cổ, có thể sẽ khiến đa số đám quần chúng khinh bỉ phỉ nhổ.

Hương Vị Chanh am hiểu sâu sắc những nguyên tắc này, không ngừng lên tiếng trên kênh thế giới, từng chút, từng chút cưỡng bức tiểu cường ra ứng chiến.

Mà tiểu cường đồng học căn cứ vào phương châm chỉ đạo ‘mặc cho gió táp mưa sa, ta cứ lù lù bất động’ ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục chế độc.

Nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

[ thế giới ] Hương Vị Chanh: Mạch Thượng Sắc Vi, ta mặc trang bị cấp 110, chỉ triệu hồi một huyễn thú đánh cùng ngươi, ngươi còn không chịu sao?

Rộng lượng như thế. Lại có một đám phụ họa.

Mạch Thượng Sắc Vi dùng hết giá trị tinh lực, cô vỗ vỗ mông đứng dậy, đi về phía ngoài thành.

Ngoài Ma Thành đều là người. Trong đó có thể thấy được một bộ phận bang chúng Hồng Hỏa Anh Túc, một số khác chính là đám cầm thú Tọa Yên Thiên Hạ.

Bạch Cốt cùng Họa Vòng Nguyền Rủa đã đánh xong hai trận. Xương Cốt toàn bại. Vì thế đuổi theo Nguyền Rủa đòi đấu võ lần thứ ba.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

[ thế giới ] Thượng Hài Hai Song: A a, đi ra, đi ra …

Khán giả bị Bạch Cốt cùng Nguyền Rủa hấp dẫn tầm mắt vừa thấy cô ra khỏi thành, lập tức tinh thần hưng phấn trở lại.

Quả nhiên, bát quái so với xem trực tiếp vẫn hấp dẫn hơn nha.

Hương Vị Chanh: “Mạch Thượng Sắc Vi, quy tắc ngươi định.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Không cần. Ta không có lý do để đánh với ngươi.”

Hương Vị Chanh: “PK không cần lý do.”

Ăn No Chống Sổ Kiếm Tiền: “… Xương Cốt, đây hình như là lời thoại của ngươi.”

Bạch Cốt: “Con bà nó, lại thua, Nguyền Rủa, lại đến đây…”

Họa Vòng Nguyền Rủa: “…”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ta hoàn toàn không muốn đánh nhau với ngươi.”

Hương Vị Chanh: “Ngươi sợ thua?”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Xem như vậy đi.”

Hương Vị Chanh: “Ngươi cho là ngươi làm như vậy là khoan dung với ta sao? Ngay cả đường đường chính chính PK cũng không dám, chỉ biết một chân đạp hai thuyền.”

Ngàn Sơn Mộ Tuyết: “Chú ý cách dùng từ của ngươi đi.”

Diên Vĩ: “Vốn là như vậy. Câu ba dẫn bốn, ngươi cảm thấy có người tới cướp cô dâu là rất có mặt mũi sao? Ngây thơ.”

Có người hát đệm.

Đóng Băng Ngàn Dặm: “Còn để ta thấy có người lên tiếng công kích, giết.”

Nhất thời lặng im.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ngươi tìm ta đánh nhau, là vì Đế Tu?”

Hương Vị Chanh: “Thì sao?”

“May mắn. Nếu là người ái mộ Thanh Quân đánh tới cửa, trận này ta không tiếp chiến không được.” Dĩ Mạch đạm cười, “Nếu nhiều người vây xem như vậy, ta cũng không ngại đem mọi chuyện nói rõ ràng một lần. Về chuyện cướp cô dâu,ta cũng không cảm kích, còn vì sao hắn đến, nên hỏi bản thân hắn thì hơn.”

Cô lại nói tiếp: “Vốn ta cũng không muốn nói, nhưng ta cũng không muốn mang ác danh ‘chân đạp hai thuyền’. Hôm nay ngươi lên tiếng trên kênh thế giới lâu như vậy, đơn giản chỉ vì hai chuyện. Thứ nhất, khiến cho Đế Tu chú ý. Thứ hai, chứng thực quan hệ của chúng ta khi đó. Hiện tại hai chuyện ngươi đều đã làm được, mời trở về đi.”

Tâm sự bỗng bị vạch trần, Chanh cứng người đứng tại chỗ. Đã không còn dũng khí chuyển hoán thị giác nhìn về phía sau.

Mặc dù nàng ta không quay đầu, cũng biết, người đó đã đến đây.

Thao Thiết màu đen nuốt vân phun vụ đứng lặng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ đối đáp.

Xác thực, Mạch Thượng Sắc Vi cuối cùng cũng làm nương tử của Thanh Quân, hơn nữa nghe nói thì Đế Tu gióng trống khua chiêng thổ lộ là do hắn tình nguyện. Như vậy, nàng ta tức giận cái gì được chứ?

Nghe được chuyện đó. Thất vọng cùng khổ sở trong lòng cứ như vậy dâng lên.

Muốn nhìn nữ tử kia, muốn làm chút gì để bản thân mình cảm thấy cân bằng trở lại. Mới có thể tâm bình khí hòa đối diện hắn, nhưng vẫn không thể bỏ đi chuyện vẫn đang mang nặng trong lòng.

“Nếu lúc ấy Thanh Quân thua, ngươi sẽ đi với ai?”

Nàng rốt cục vẫn lên tiếng hỏi, mang theo một tia ác ý oán độc.

Họa Vòng Nguyền Rủa: “Chanh, loại giả thiết nhàm chán này không có ý nghĩa.”

Hắn lên tiếng có ý muốn nàng câm miệng. Đặt vấn đề như vậy rất đả thương người. Ngay tại khi nàng muốn quyết đấu, Nguyền Rủa đã nói với nàng “Tốt nhất là ngươi đừng làm như vậy, bởi vì kết quả người thua cũng chỉ có thể là ngươi.”

Nhưng nàng không cam lòng.

Từ khi nàng gặp Tu, đã một mực thích hắn. Lâu như vậy. Lâu đến mức mọi người ở Diệc Châu đều biết nàng thích hắn. Chuẩn bị, trang trí Thánh Thành, cả cướp cô dâu. Bọn họ đều gạt nàng.

Như vậy, vì sao chỉ có một mình nàng đau lòng?

Mạch Thượng Sắc Vi: “Bất luận Thanh Quân thắng hay thua, danh hiệu trên đầu ta đều sẽ không thay đổi.”

Nàng ta lại trả lời kiên quyết như vậy.

Danh hiệu “Thanh Quân nương tử” kia sáng ngời có chút chói mắt.

Nàng ta không chấp nhận huynh, cũng giống như huynh không chấp nhận ta. Nếu trong lòng đã có miệng vết thương, như vậy huynh hãy đau cùng ta đi.

Mọi người ở đây đều chú ý tới lúc tình thế phát triển. Trong sân Hương Vị Chanh phút chốc liên tiếp triệu hồi ra ba con huyễn thú, hướng về Mạch Thượng Sắc Vi công kích.

Nếu không tìm được lý do. Như vậy cũng chỉ có thể là vì huynh.

Mạch Thượng Sắc Vi, là ngươi làm anh ấy thương tâm.

Triệu hồi ba con huyễn thú đều là loại công kích cao, phòng thủ thấp. Đao Quỷ, Hỏa Diễm Ma, Cự Đường Lang.

Dĩ Mạch không ngờ nàng ta bỗng nhiên động thủ, lập tức trúng một chiêu, nhanh chóng ẩn thân, lại phát hiện lượng máu lại không có biến đổi gì. Cô nhìn lại lượng máu của mình, mỉm cười.

Hắn đến đây.

Trước cửa Ma Thành, nam tử cưỡi Bạch Kỳ Lân tao nhã đứng nhìn.

Ám Ảnh tốc độ cực nhanh. Cô tránh ba con triệu hồi thú, áp sát sau lưng Hương Vị Chanh. Đối với chức nghiệp Ám Ảnh mà nói, công kích ở góc chết của con mồi nhất định sẽ là bạo kích. Cô thả ra Lôi Thú cấp 114 hấp dẫn sự chú ý của ba con huyễn thú, một chiêu “Điệp Ảnh Tàn Huyết” đâm thẳng hậu tâm đối phương.

Trong mười phút “Tương cứu trong lúc hoạn nạn”, cô tự tin có thể giết chết đối phương.

Lúc này Hương Vị Chanh vẫn còn kinh ngạc vì đòn công kích vừa rồi của mình không có hiệu quả. Rõ ràng ba con huyễn thú đều đánh trúng , nhưng vì sao nàng ta lại chỉ mất một chút máu. Phòng ngự của nàng ta cao tới mức nào?

Chờ tới khi Chanh cô nương lấy lại tinh thần chiến đấu, giữa sân đột nhiên xuất hiện thêm một người.

Trong phút chốc ánh sáng hiệu ứng bùng nổ hoa lệ, khói mù mịt bốn phía.

Khi huyên náo tán đi, mọi người đều kinh ngạc vạn phần trợn tròn mắt.

Hương Vị Chanh đã ngã xuống đất.

Mà giết nàng, lại là Đế Tu.

Bị tình huống này làm ngây ngốc, Dĩ Mạch nhìn Lôi Giáng mãn cấp từng bước rời đi, đánh ra một câu.

“Ngươi… Có phải giết nhầm người hay không?”

Mọi người hắc tuyến.

Thanh Quân vẫn đứng ở cửa thành như cũ, không cử động.

Xem ra Họa Vòng Nguyền Rủa nói đúng. Cuối cùng, thua, chính là nàng mà thôi. Quỳ rạp trên mặt đất, Hương Vị Chanh thảm đạm cười: “Tu, nói thế nào, ta cũng là bang chúng của huynh, không phải sao?”

“Ta nhớ rõ ta nói rồi. Đừng động tới nàng.” Đôi mắt lam trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng.

“Huynh không thấy nàng ta vừa trả lời sao? Nàng ta lựa chọn, thủy chung cũng không là huynh!” Nàng có chút điên cuồng.

“Cho ngươi hai lời khuyên. Một, không cần tự cho là thông minh. Hai, không cần khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.” Hắn nói xong, một đạo lam quang logout.

Vài giây sau, Hương Vị Chanh cũng biến mất vô tung.

Tại một gian nhà trọ độc lập cách đại học K không xa, Tuyên Tình một cước đá rơi nguồn điện xuống, cầm lấy bức ảnh chụp, xé tan thành từng mảnh.

Trên những mảnh vụn, có thể thấy được sườn mặt của người thanh niên ngồi bên đàn dương cầm.

Cô chậm rãi ngồi xuống, nghiến răng nói nhỏ: “Tô Viễn Ca, anh thà rằng đuổi theo một kẻ khinh thường mình cũng muốn vứt bỏ tôi…”

“Viễn Ca, còn mười phút nữa là tới lượt anh xuất hiện.” Nam Hi hấp tấp giúp hắn lấy nước, “Muốn uống nước hay không?”

Tô Viễn Ca không kiên nhẫn gấp laptop lại: “Cô đi nói với giám đốc, từ hôm nay trở đi, chỉ cần là những hoạt động có liên quan tới Tuyên gia, tôi sẽ không tham gia.”

Nam Hi le lưỡi, xem ra Tuyên đại tiểu thư lại quấn lấy hắn.

38. Bạn cùng phòng × mời khách

Trong Càn Khôn.

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, dường như muội vừa tìm lại được mạng mình.”

Bạch Ánh Trăng: “Thanh Quân, nhìn lão bà của mình cùng một mỹ nữ khác đánh nhau,cảm giác thế nào?”

Thanh Quân: “Cũng không tệ lắm. Đương nhiên, nếu đánh nhau là vì ta, ta sẽ càng cao hứng.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Vậy ư, như vậy xem ra huynh cũng có không ít hoa đào?”

Thanh Quân: “Tạm thời không có, bất quá nếu phu nhân có nhã hứng vì ta động thủ, vi phu không ngại chịu khổ một chút, thay phu nhân tìm vài đối thủ luận bàn.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “Ánh Trăng tỷ, muội cảm thấy dường như đã chọn lựa sai lầm rồi.”

Bạch Ánh Trăng: “Phải, ta giúp muội nói với bên Hồng Hỏa Anh Túc, muội tái giá qua bên đó đi.”

Thanh Quân: “Nàng qua bên kia, khi đánh nhau nhất định phải báo cho ta biết, nếu không ta sẽ không kịp login cùng nàng ‘Tương cứu trong lúc hoạn nạn’.”

Mạch Thượng Sắc Vi: “…”

Thanh Quân: “Coi như vì ta bận trăm việc vẫn có chút công sức cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng, tối mai có thể đi ăn tối với ta được chứ?”

Mạch Thượng Sắc Vi: “… Được.”

Dĩ Mạch nhìn màn hình máy tính mỉm cười, chỉ cảm thấy phía sau có cái gì đang tới gần, vừa quay đầu lại, ba gương mặt biểu tình quỷ dị xuất hiện ngay trước mắt, dọa cô thiếu chút nữa ngã tư trên ghế xuống.

“Ách, bọn mày đã trở lại ~” cô bảo trì tươi cười.

“Hừ hừ…” Lý Thiến vẫn duy trì ngữ điệu của vu bà trong kịch một cách nhịp điệu, khóe mắt hiện lên một tia đen tối, hỏi, “Nói, tối hôm qua đi đâu vậy?”

“Người thanh niên nghe điện thoại kia là ai?” Đường Tiểu m ngây thơ chớp mắt.

Nguyên Viên mặt không chút thay đổi lấy ngón trỏ chấm một chút nước trong chén của Dĩ Mạch, sau đó viết trên mặt bàn hai chữ ——JQ. Ánh mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm tựa hồ có thể đục lỗ trên người An đồng học.

Dĩ Mạch bị sáu, à không, tám đôi mắt (Nguyên đại thần mang kính mắt) nhìn chằm chằm không chớp, mồ hôi như mưa.

Ánh mắt kia rõ ràng chính là: nếu không có lời giải thích hợp lý, mày sẽ bị chết thực thảm…

Vì thế, trong lòng cô nổi lên cảm giác giống như bị người ta bắt gian tại giường.

“Cái kia… Ngày hôm qua… Tao ở tại nhà một người bạn…”

“Giới tính ?” Lý Thiến ngoài cười nhưng trong không cười tới gần.

“Ách… Nam.” Cô lo lắng một lát, quyết định ăn ngay nói thật.

“Mày thất thân ?” Nguyên Viên hỏi trắng ra.

“Không có…” Thật sự là, đám bại hoại này. Dĩ Mạch thác nước hãn.

“Thật đúng là, tiếc nuối nha.” Ba người trên mặt rõ ràng hiện lên biểu tình tiếc hận.

“Chúng mày…” Bị bao vây tra hỏi Dĩ Mạch nghẹn khuất.

“Nói, người kia bao nhiêu tuổi, chiều cao, cân nặng, nghề nghiệp, tình trạng gia đình thế nào?” Đường Tiểu m hỏi một loạt.

“Tao chỉ là tới ở nhờ nhà hắn mà thôi…”

Lý Thiến: “Chúng tao chỉ muốn biết cụ thể người cho ở nhờ thế nào thôi.”

Đường Tiểu m: “Đêm qua trăng sáng mông lung, hắn nói “ Đêm nay cô ấy ở cùng chỗ với tôi, xin chớ quấy rầy”, vậy mà lại không thừa cơ xuống tay sao…”

Dĩ Mạch: “Câu nói kia không phải hắn nói …”

Nguyên Viên: “Ồ, hình như tao ngửi được hương vị của không chỉ một đoạn gian tình?”

Lý Thiến: “A a a, còn có một người con trai thần bí, An Dĩ Mạch, mày thành thật khai báo cho tao!”

Đường Tiểu m: “Thẳng thắn khai ra, kháng cự càng bị nghiêm bức!”

Dĩ Mạch: “… Các vị lão gia, cho tiểu nữ uống miếng nước đi.”

Phòng ngủ 512 Khoa Quảng Cáo năm thứ ba, ở đại học C cũng coi như nổi danh. Được bình luận là, một phòng bốn cô gái xinh đẹp, phong cách đặc biệt, nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không nên chọc vào.

Về kết luận này, phải nhắc lại sự kiện “Bàn tay” vào mùa đông năm thứ nhất. Khi đó vừa mới vào học không lâu, có một nam sinh đáng khinh học năm thứ ba, dùng cặp mắt tam giác không thể phân biệt được là nhắm hay mở to của hắn nhìn trúng Đường Tiểu m dịu dàng như nước. Hắn gia cảnh giàu có, tiêu tiền như nước, cả ngày tìm cách bồi dưỡng sói tâm.

Đường Tiểu m tính tình dịu dàng, trải qua uyển chuyển cự tuyệt lại bị lầm cho rằng lạt mềm buộc chặt. Học trưởng mắt tam giác thuê cả một dàn nhạc, ở dưới cửa phòng ngủ đánh tình ca bày tỏ, khiến cô sợ tới mức không dám đặt chân xuống lầu.

Lý Thiến một cuộc điện thoại gọi tới bảo vệ, lấy danh nghĩa “Quấy rầy nghỉ ngơi” mạnh mẽ đuổi dàn nhạc đi. Sau đó xuống lầu nói với học trưởng mắt tam giác “Tiểu m ngủ, anh muốn chờ thì đứng chờ đi. Bất quá trời lạnh, anh tốt nhất mặc nhiều quần áo vào.”

Người con trai căm giận bỏ đi. Sau hắn thẹn quá thành giận truyền ra tin đồn phỉ báng Tiểu m là người dâm đãng câu dẫn hắn, khiến Tiểu m nghẹn khuất đỏ hốc mắt hai ngày liền.

Ngay sau đó một hôm ở căn tin, một đám nữ sinh năm ba vây quanh Đường Tiểu m đang xếp hàng chờ mua cơm, người cầm đầu xông lên tát cô một cái, lẩm bẩm trong miệng “Cho mày câu dẫn Tôn Hải…”

Tiểu m lập tức sững sờ, đầu vẫn còn vang lên ông ông, nửa ngày mới phản ứng lại Tôn Hải chính là tên nam sinh mắt tam giác, vừa định cãi lại, chỉ thấy Nguyên Viên bên cạnh nhanh nhẹn kéo mình lại phía sau, sau đó vung tay cho nữ nhân hung hăng kia một bạt tai.

Chung quanh một mảnh hỗn loạn.

Đám nữ sinh năm thứ ba kia kêu gào tiến lên, bị tô canh nóng trong tay Lý Thiến vẽ lên một đường cong hoàn mỹ trong không trung bức lui. Lý Thiến cầm hũ dấm trên bàn cạnh Tiểu m hắt thẳng vào nữ sinh vừa đánh người, cắn răng nói: “Cô không phải thích ăn dấm chua sao, hôm nay tôi mời khách.”

“Các cô đang làm gì!” nam sinh kêu Tôn Hải kia đang ở căn tin ăn cơm, thấy tình cảnh như vậy, không khỏi đứng dậy kêu ngừng.

Dĩ Mạch đi về phía hắn, đứng trước mặt hắn. Tôn Hải cao lớn, vóc dáng cô quá mức thấp bé, cho nên cô phải hơi hơi ngẩng đầu lên.

“Anh là Tôn Hải?” Cô hỏi.

“Phải, làm sao vậy?” Hắn cảm thấy không hiểu.

“Tôi là bạn cùng phòng của Đường Tiểu m, An Dĩ Mạch.” Đôi mắt đen huyền của cô chợt lóe lên lưu quang, “Hôm nay người bày ra trò khôi hài này là anh phải không? Đương nhiên, anh có thể phủ nhận. Bất quá tôi vừa thấy cô ta không ngừng nhìn về phía này nháy mắt. Theo lý thuyết tôi nên gọi anh một tiếng học trưởng, chỉ tiếc, anh không xứng. Từ hôm nay trở đi, anh cách xa Tiểu m một chút.” Nói xong, cô xoay người bước đi.

Tôn Hải nổi trận lôi đình vung tay kéo cô lại, cánh tay lại trầm xuống, bị một bàn tay khác bắt lấy. Hắn ngẩng đầu, người nọ chính là đàn em của Hội trưởng —— Tống Úc Bạch.

Thấy cô nhóc này có chút kinh ngạc nhìn mình, Tống Úc Bạch trong lòng thở dài một hơi.

Chính mình quả nhiên vẫn không đủ lý trí nha, rõ ràng muốn khéo léo, hôm nay lại phá hỏng, nhịn không được vẫn nhúng tay vào chuyện này.

“Nơi này là trường học, làm loạn như vậy không khỏi quá khó nhìn đi.” Trên tay hắn dùng sức vài phần, mạnh mẽ kéo tay Tôn Hải xuống khỏi vai Dĩ Mạch. “Mọi người đều là đồng học, khiêm nhượng một chút không được sao? Huống hồ sinh viên năm thứ ba là học trưởng, học tỷ, không tạo tấm gương được, ít nhất cũng phải cẩn thận lời nói cùng hành động. Việc này nếu ồn ào lên, tới tai lãnh đạo trường thì sao, hội trưởng cũng không thể nói giúp, huống hồ ngoài ra, phong cách của sinh viên đại học C cũng sẽ chịu nghi ngờ. Coi như nể mặt tôi, mọi người nhịn một chút, tan đi.”

Lời nói này thực linh hoạt. Sắc mặt Tôn Hải trở nên có chút khó coi. Việc này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, mà ý Tống Úc Bạch cũng rất rõ ràng, nếu để hắn nhúng tay vào việc này, nếu mình động thủ lần nữa, hắn sẽ đem việc này báo cho giáo viên, lại nói với hội trưởng, chính là muốn ép buộc. Tất cả chuyện này nguyên nhân đều do mình, nếu làm lớn chuyện… Hắn chớp chớp cặp mắt tam giác, nói: “Nếu không phải nể mặt cậu, tôi sẽ không dễ dàng tha cho con bé chết tiệt kia.” Nói xong, liền vỗ vỗ mông rời đi.

Bị một cái tát lại bị hắt một hũ dấm chua, nữ sinh thấy Tôn Hải đi rồi, mất hết mặt mũi, lại càng không nhịn được, còn muốn phát tác, bị Nguyên Viên ném thẳng một nắm tiền vào trước mặt, sửng sốt.

“Hắn cho cô bao nhiêu tiền để diễn trò? Một ngàn đủ chưa?” Nguyên đại thần thanh âm thật lớn, Lý Thiến ở phía sau cô không khỏi rùng mình một cái. Ngữ khí Nguyên Viên lạnh lẽo như đóng băng “Cầm tiền, sau đó, cút.”

Ước chừng là ánh mắt của cô làm cho người ta sợ hãi, nữ sinh kia cứ như vậy rời đi.

Căn tin rơi vào im lặng thật lâu, mọi người cố gắng thích ứng với không khí này.

“Cám ơn.” An Dĩ Mạch hướng nam sinh giúp cô mỉm cười.

Tống Úc Bạch khom người nhặt tiền lên, giao cho cô, cười nói: “Mấy người các cô… Có khi xung đột không phải phương pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề nha.”

Dĩ Mạch: “Học trưởng biết cái người kêu Tôn Hải kia sao?”

“Phải, coi như biết đi.”

“Có thể làm cho anh ta không thể tiếp tục nói xấu Tiểu m được chứ, dù sao đối với nữ sinh, danh dự rất quan trọng.”

“Tôi thử xem.”

“Cám ơn.”

“Vì sao cô biết Tôn Hải chính là kẻ chủ mưu?”

“Ách, dáng vẻ nữ sinh kia nhìn hắn giống như lúc Lý Thiến diễn kịch quên lời thoại chờ người ta nhắc cho.”

“Cô thực thông minh.”

“… Đúng dịp mà thôi, tôi rất ngốc.”

“Ha ha.”

Đó là lần đầu tiên Dĩ Mạch gặp Tống Úc Bạch. Khi đó cô cũng không biết, hắn sẽ trở thành một phần đáng kể trong ký ức của cô.

Mà Tống Úc Bạch cũng không biết, nữ sinh linh hoạt động lòng người này sẽ từng chút từng chút đi vào tầm mắt hắn, tiến vào cuộc đời hắn, trở thành bận tâm của cả đời hắn.

Về sự kiện tại căn tin này, trở lại phòng ngủ, bốn người triển khai thảo luận nhiệt liệt.

Lý Thiến: “Cô ta nên thấy may mắn trong tay tao là hũ dấm chua, không phải nước sôi, nếu không cô ta hẳn sẽ bị hủy dung.”

Nguyên Viên: “Cái loại như cô ta, hủy dung tương đương với chỉnh dung.”

Đường Tiểu m: “Cám ơn chúng mày.”

Lý Thiến: “Cảm ơn cái gì, lúc đấy mày nên cho cô ta một cái tát lại a.”

Đường Tiểu m: “Tao cũng định thế … Nhưng Nguyên Viên còn nhanh hơn tao…”

Lý Thiến: “Kỳ thật tao cũng muốn xông lên tát, nhưng không nhanh bằng.”

Dĩ Mạch: “… Này này.”

Nguyên Viên: “Vậy thật đúng là may mắn, tay chân tao luôn luôn rất nhanh, lần sau chúng mày cố gắng hơn đi.”

Từ đó về sau sau, phòng ngủ 512 một trận chiến thành danh, trở thành một truyền thuyết.

Có lẽ cảm tình giữa người với người là như vậy. Các cô đã trải qua khó khăn, mới có thể đoàn kết cùng bao dung lẫn nhau như hôm nay.

Dựa theo cách nói của Lý Thiến, bốn người các cô hợp cùng một chỗ, chính là một chiếc xe tăng không gì ngăn nổi.

Giữa bốn người đều không hề giấu giếm bí mật gì, các cô chia xẻ với nhau tất cả quan điểm cùng cái nhìn đối với thế giới chung quanh, bao gồm cả những oán giận nhỏ nhặt lẫn những suy nghĩ ác ý. Khi thì bình phẩm cô gái A phóng đãng, anh chàng B nói đớt, khi thì nguyền rủa Trương mã diện trĩ nội trĩ ngoại hỗn hợp trĩ, Diệt Tuyệt sư thái đi giày cao gót bị ngã dập mặt…

“Cho nên là, mày cùng nam nhân trong trò chơi gặp mặt ngoài hiện thực sinh ra lửa tình ?” Nghe xong Dĩ Mạch kể toàn bộ chuyện, Lý Thiến tròn mắt hỏi.

“Còn chưa xem như đốt lửa tình, hắn nói thử một lần…” Cô nhớ lại cái ôm thình lình trên cầu thang, hai má ửng đỏ.

“Hắn nói hắn chú ý tới mày đã lâu sao?” Nguyên Viên lo lắng mãi, “Tao cảm thấy Dĩ Mạch, mày vẫn chưa đủ hiểu biết về hắn.”

“Ừ. Xác thực.” Cô thừa nhận.

“Mày ngàn vạn không cần vì quên đi kẻ nào mà miễn cưỡng ép mình yêu đương.” Tiểu m nhíu mi.

“Sẽ không. Tống Úc Bạch cùng hắn là hai việc hoàn toàn khác nhau. Không có gì quan hệ gì.” cô cười.

“Tao quyết định.” Nguyên Viên khép lại quyển từ điển Tiếng Anh, “Dẫn hắn tới cho chúng tao thẩm tra một lần đi.”

Dĩ Mạch: “Gì cơ?”

Lý Thiến: “Chúng ta mời hắn ăn cơm, oa ha ha “

Đường Tiểu m: “Tán thành!”

Nguyên Viên: “Ngày mai buổi tối hắn có rảnh không?”

Dĩ Mạch: “…”

Bật đèn lên. Dĩ Mạch rối rắm ngồi xổm trong toilet gửi tin nhắn.

“Ngày mai, ách, bạn cùng phòng em nói, mời anh ăn cơm chiều…” Cô bất đắc dĩ cắn cắn môi, gửi tin đi.

Một lát sau, thu được hồi âm lời ít mà ý nhiều.

“Anh mời. Ngày mai anh tới đón mọi người.”

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 39

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Không Yêu Có Được Không?

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 13


Tình Yêu Xuyên Không

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Sách Đạn Tinh Anh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 69


Vợ À! Cấm Em Rời Vòng Tay Anh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 37


Không Thể Ở Bên Nhau

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34