Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 32

Chương trước: Chương 31



32.

“Chúng tôi… Không phải cố ý nhìn lén, ách… Là tới muốn xin chữ ký.” Lý Thiến luôn luôn bưu hãn lúc này đầu lưỡi cũng bị đông cứng.

“Ồ? Vậy thực bất hạnh, tôi là cố ý hắt nước.” Hai tay hắn giao nhau, ôm ở trước ngực, ung dung nhìn hai người.

Bị hắt nước Dĩ Mạch nhíu mi. Tên này tính cách cùng vẻ bề ngoài kém xa vạn dặm, thực sự là khiến cô nổi giận. Cô nhìn người bên cạnh vẻ mặt uể oải bất đắc dĩ, đột nhiên bạo phát.

“Tô tiên sinh.” Dĩ Mạch dùng một tay chống đỡ, bay qua cửa sổ nhảy vào trong, nhìn thẳng vào nam nhân khuôn mặt lạnh như băng kia nói, “Đồng học của tôi vì muốn tới xin chữ ký của anh, thậm chí tay đã bị thương. Hành vi nghe lén của chúng tôi có lẽ khiến anh không thoải mái, nhưng đó thật sự chỉ là ngẫu nhiên. Anh không thể dàn xếp một chút sao?”

“Không.” Hắn cư nhiên ngay cả một lý do cũng không đưa ra, trực tiếp cự tuyệt.

Dĩ Mạch thầm hít một hơi, trấn an tâm tính luống cuống của chính mình, giương mắt bình tĩnh nói, “May mắn anh nói không. Theo ý tôi,để cho người như anh ký tên, thật sự sẽ làm bẩn một tờ giấy sạch sẽ.”

Nói xong cô kéo Lý Thiến vừa từ cửa sổ nhảy vào phòng, nhanh chóng đi thẳng ra cửa.

Trùng hợp lúc này vang lên tiếng đập cửa, một nữ trợ lý trẻ tuổi trang điểm cẩn thận tiến vào, thấy Dĩ Mạch ướt sũng đang ôm cánh tay Lý Thiến thì hoảng sợ.

“Cô…các cô…” Cô ta nhìn chằm chằm hai người đánh giá.

“Chuyện gì?” Thanh âm mệt mỏi ở phía sau bọn họ vang lên.

Trợ lý giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức trấn tĩnh lại, thật cẩn thận cười làm lành nói: “Viễn Ca, vừa rồi Tuyên tiểu thư nói thân thể không khoẻ, tiết mục của chúng ta sẽ lui lại một chút…”

Vô thanh vô tức, một chén nước khác hướng thẳng vào mặt trợ lý hắt tới. Lớp trang điểm trên mặt cô ta bị nước làm trôi đi, nước trên mặt từ từ chảy xuống. Tựa như đã biết trước kết quả này, cô ta không hề có thần sắc kinh ngạc hay oán hận, chỉ lấy từ trong túi xách ra khăn tay, lau khô nước trên mặt.

“Chìa khóa xe.” Hắn đứng trước mặt nữ trợ lý, đưa tay ra.

“Viễn Ca! … Anh không thể đi, giám đốc đã dặn… Lần này…” Cô ta chân tay luống cuống cầu xin.

“Trong năm giây đem chìa khóa giao cho tôi, nếu không, sa thải. Năm.” Hắn lãnh nghiêm mặt.

“Viễn Ca, nghe tôi nói…”

“Bốn.”

“Anh không thể đi…”

“Ba.”

“Như vậy là hủy hợp đồng…”

“Hai.”

“Tuyên gia bên kia nhất định sẽ không để yên…”

“Một.”

Trợ lý nhận mệnh đem chìa khóa giao cho hắn. Hắn đưa tay cầm lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế dựa, kéo mũ lên, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

“Tôi đi trước, những chuyện tiếp theo giao cho cô, cô hẳn là xử lý những vấn đề này rất giỏi, Nam Hi.”

“A ,đúng rồi, gặp lại sau nhé, các tiểu thư rình coi cuồng.” Hắn khẽ cười một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thực bất hạnh, đó là con đường Dĩ Mạch cùng Lý Thiến đi vào.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu các cô có thể theo con đường này tiến vào, hắn tự nhiên cũng có thể theo con đường này đi ra ngoài.

Vì thế, Tô soái ca thực kinh ngạc nhìn trước mắt một núi kiến trúc chồng chất chặn đường đi.

Hắn nhăn mặt nhíu mày, xoay người muốn theo cửa sổ trở về, lại phát hiện cửa sổ đã bị người ở bên trong đóng chặt.

Ngón tay vẫn còn đặt trên chốt khóa, đứng ở cửa sổ Dĩ Mạch nhíu mày bình tĩnh nhìn hắn.

Cách thủy tinh đối chọi gay gắt.

Một bên, Lý Thiến cùng trợ lý Nam Hi đầu đầy mồ hôi lạnh.

An Dĩ Mạch là cô gái quật cường. Đây là hiểu biết của Lý Thiến đối với cô. Khi phẫn nộ, cô vô cùng kiên trì cùng chấp nhất. Hiện nay, rõ ràng, cô nổi giận.

Nam Hi là trợ lý kiên trì được lâu nhất trong đám trợ thủ đông như đèn kéo quân của Tô Viễn Ca, cô đi theo hắn đã hơn nửa năm. Cô nhận thấy tính tình của Tô Viễn Ca như một đứa nhỏ sinh hư. Bốc đồng, vô lý, kiêu ngạo, nhưng đồng thời lại là người đem tình cảm chân thật của mình chôn sâu. Đại đa số thời điểm hắn luôn im lặng, khuôn mặt lạnh như băng. Nhưng giờ phút này, bên ngoài cửa sổ, hắn nhăn lại mi, phản xạ này làm cho cô đổ mồ hôi. Hắn, cũng nổi giận.

Hắn híp mắt, nhìn về phía chính mình, ánh mắt giống như loài rắn đánh giá thức ăn. Dĩ Mạch bị so sánh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho rối rắm, cả người không thoải mái.

“Cái kia…” Lên tiếng trước là Nam Hi, cô vỗ vỗ bả vai Dĩ Mạch nói, “Vị đồng học này, ách, bên ngoài rất lạnh. Anh ấy ở đó sẽ bị cảm lạnh.”

“Sẽ không. Tôi cũng vừa bị tưới một đầu nước đứng ngoài đó, không phải là rất lạnh.” Cô ngoảnh mặt làm ngơ.

“… Anh ấy cần chuẩn bị tiết mục, để anh ấy vào đi.” Nam Hi lại liếc mắt nhìn người thanh niên ngoài cửa sổ ánh mắt lạnh lùng, khi nói chuyện không khỏi cong lưng, giống như có mũi nhọn chĩa vào.

“Không phải mới vừa nói tiết mục lui lại sao? Hơn nữa để anh ta vào anh ta sẽ chạy, không bằng cứ thế này mới là an toàn.” Dĩ Mạch mỉm cười.

Kỳ thật tôi cũng không muốn để anh ta tiến vào a… Nội tâm Nam Hi đối với cô gái dũng cảm này vạn phần đồng ý. Nhưng mà…

Nếu không để anh ta vào tôi sẽ chết thực thảm nha… Nam Hi khóc không ra nước mắt, cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo kia xuyên qua thủy tinh, nện trên lưng chính mình. “Đồng học, vô luận như thế nào, cô vẫn nên mở cửa sổ ra trước...”

Di động bỗng nhiên rung lên, Nam Hi nhanh chóng nhận điện thoại.

Bên trong truyền đến tiếng gầm của người thanh niên kia. “Nhanh chóng mở cửa sổ. Kêu bảo tiêu vào, lôi hai kẻ không biết từ chỗ nào xuất hiện kia ra ngoài cho tôi!”

Quả nhiên, bạo phát…

“Đồng học, cô nếu không buông tay, tôi sẽ bị đuổi việc …” Nam Hi vẻ mặt xót thương nhìn cô.

“…” Dĩ Mạch hoàn toàn chịu không nổi loại ánh mắt điềm đạm đáng yêu này, đành buông tay ra.

Lý Thiến nhắm đúng thời cơ kéo cô chạy ra phía ngoài, xuyên qua hành lang, chạy như điên giữa ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ cùng đám nữ sinh vây quanh.

Hai người thở hổn hển tiến vào buồng vệ sinh, hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện vừa gặp được thật sự khó tưởng tượng. Dĩ Mạch nhìn Lý Thiến không biết là nên khóc hay cười, Lý Thiến nhìn đầu cô ướt sũng, hai người nhớ tới Tô đại soái ca tư thế tiêu sái thả người nhảy qua cửa sổ, cuối cùng bị nhốt bên ngoài tiến thoái lưỡng nan, rốt cục nhịn không được cười lớn ra tiếng.

“Hiện tại tao mới phát hiện, sùng bái thần tượng cũng có thể hại chết người nha.” Lý Thiến còn thật sự tổng kết.

“Đứa ngốc, tay mày có còn đau hay không?”

“Đau.”

“Vừa không phải nói không đau sao?”

“Nhìn thấy soái ca nhất thời quên đau.”

“…” Tao thật muốn đá bay mày. Đây là tiếng lòng Dĩ Mạch.

Cùng Lý Thiến tới phòng y tế băng bó, hai người sau đó mới trở lại sân thể dục xem tiết mục.

Nguyên Viên cùng Đường Tiểu m tức giận là không tránh được.

“Hắt xì…” Ngồi ở trên khán đài Dĩ Mạch ngứa mũi.

“Cảm lạnh rồi?” Lý Thiến có chút lo lắng.

“Đại khái là vậy đi.” Rùng mình một cái, cô nhu nhu cái mũi, oán thầm. Có lẽ nguyên nhân là thằng cha BT nào đó đang mắng mình…

Chương trình biểu diễn bị điều chỉnh đột xuất, tiết mục của Tuyên Tình cùng Tô Viễn Ca ở cuối cùng. Vì thế, đêm đó khi tới tiết mục cuối cùng, sân thể dục không còn chỗ ngồi, quần chúng vô cùng kích động đứng lên.

“Tiếp theo là ca khúc “Huỳnh Hỏa”, là bản tình ca mới do Vương tử Tô Viễn Ca sáng tác. Biểu diễn cùng anh là sinh viên khoa Nghệ thuật chúng ta…”

Thét chói tai cùng tiếng vỗ tay hoàn toàn áp đi những lời cuối của người dẫn chương trình, trong nháy mắt Tô Viễn Ca nắm tay Tuyên Tình xuất hiện, quần chúng kích động vạn phần đứng lên vẫy tay, giơ đèn cổ vũ màu, hoàn toàn ném hết bộ dạng rụt rè yểu điệu ra phía sau. Trường hợp mất khống chế thứ nhất.

Ánh đèn chiếu xuống, Tô Viễn Ca vô cùng hoàn mỹ. Tuấn mỹ dung nhan. Dáng người thẳng tắp, tao nhã cúi đầu. Giơ tay nhấc chân đều đủ để làm người ta điên cuồng.

Nguyên Viên kinh ngạc nhìn Lý Thiến vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn của phu nhân tổng thống trên ghế, thầm nghĩ: con nhóc kia bị trúng tà gì, lúc chạy đi xin chữ ký còn vui sướng hoa chân múa tay, hiện tại vì sao một chút kích động cũng không có ?

Khi Tô Viễn Ca ngồi bên đàn dương cầm ấn phím đàn đầu tiên, cả sân vận động dần dần an tĩnh lại.

Tuyên Tình thanh âm thực ôn nhu, đem ca khúc này suy diễn ra một loại tâm trạng thản nhiên đau thương đúng mức.

“Cảnh vật giống như trong mơ.

Em mỉm cười hôn khẽ gương mặt anh.

Khi tỉnh mộng vẫn thật lưu luyến.

Giống như một khắc trước vẫn còn bên người.

Tình yêu say đắm, giống như huỳnh hỏa.

Biến mất giữa đêm hè.”

Khi điệp khúc lặp lại lần thứ hai, tiếng đàn của Tô Viễn Ca bỗng nhiên chậm lại. Tuyên Tình đứng tại chỗ không biết phải làm sao, lại thấy ngón tay thon dài của hắn ở lướt trên phím đàn, tiếp tục đàn lên một giai điệu khác. Giai điệu này cùng “Huỳnh Hỏa” phong cách tương tự, nhưng lại có sự biến hóa.

Thong thả, ưu thương, lại rung động lòng người.

Hắn đưa microphone lại gần, cất giọng hát.

“Tình yêu say đắm, giống như huỳnh hỏa.

Anh đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh em càng ngày càng xa.

Cuối cùng, cuối cùng, đã không còn trong tầm mắt.

Không thể giữ lại tâm của em.

Vẫn như trước, quyến luyến ánh mắt của em.

Tình yêu say đắm, giống như huỳnh hỏa.

Nguyên lai anh bại là bởi thời gian.”

Ca khúc kết thúc. Vỗ tay như sấm dậy.

Bảo vệ gian nan ngăn cản đám người từ bốn phương tám hướng cố gắng tiến vào trong. Trợ lý cùng bảo tiêu dẫn Tô Viễn Ca từ trên sân khấu tiến thẳng vào trong phòng.

Dĩ Mạch từ trong đám người chật chội chui ra khỏi sân vận động, tìm kiếm chung quanh chẳng biết ba người kia đã đi đâu.

Rất không có thiên lý. Cô căm giận. Người như thế có gì đáng giá mà hâm mộ ?

Chẳng qua, tuy rằng cô có tâm miệt thị, lại không có can đảm hô lên tiếng như vậy. Nếu không cô nhất định sẽ bị đám nữ sinh hâm mộ cuồng nhiệt kia đạp nát dưới chân.

Trong tình huống này mà tìm người, quả thật không khác gì mò kim đáy bể. Dĩ Mạch sờ di động định gọi điện thoại, lại phát hiện di động trong túi đã không cánh mà bay.

Lúc đến đại học K vẫn còn. Cô lo lắng nhớ lại.

Như vậy, chẳng lẽ là lúc mình nhảy qua cửa sổ… Cô tựa hồ nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, nhưng bởi tình cảnh lúc ấy, lại không kiểm tra lại…

Dĩ Mạch xoay người chạy về phía sân vận động.

“Anh vì sao lại đột nhiên thay đổi giai điệu?” Tuyên Tình đi theo phía sau Tô Viễn Ca chất vấn.

“Tôi thích thế.” Hắn cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào, nói với Nam Hi ở phía sau Tuyên Tình: “Tôi ra ngoài.” Nói xong, một cước nhấn chân ga rời đi. Từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn Tuyên đại tiểu thư một lần, khiến cô ta tức giận giậm chân.

An đồng học tìm di động không được, lại vừa vặn gặp Nam Hi đang thu dọn đồ dùng.

“Chị trợ lý, chị có thấy một cái di động NXXX7 màu đỏ hay không?” Cô hoang mang vội vàng hỏi.

“A? Tôi hình như thấy… Viễn Ca nhặt lên một vật màu đỏ ở bên cửa sổ… Chẳng lẽ là điện thoại của cô?”Cô ta hỏi lại.

“Anh ta… Cầm đi?”

“Phải…” Ánh mắt vô cùng đồng tình.

Dĩ Mạch phát điên. Tuy rằng không trông cậy hắn có thể trả lại nguyên chủ, nhưng sao hắn có thể chiếm lấy làm của mình?

Thằng cha BT chết tiệt!

“Điện thoại, có thể cho tôi mượn dùng chút không?” Cô vô kế khả thi. “Tôi phải lấy lại di động.”

Nam Hi gọi điện thoại cho Tô Viễn Ca, nhanh chóng quăng cho Dĩ Mạch, dặn: “Trong vòng mười giây nói rõ ràng chuyện của cô. Bằng không anh ta sẽ treo điện thoại không tiếp ~ “

Dĩ Mạch hít sâu một hơi, chờ điện thoại bên kia truyền đến một câu: “Nam Hi, cô thật sự muốn bị sa thải sao?” Đồng thời, cô trung khí mười phần hét ra một câu: “Tô Viễn Ca, trả lại di động cho tôi!”

Khí thế ngất trời.

“Rình coi cuồng?” Đối phương hiển nhiên cũng bị thanh âm hùng tráng kia làm ngẩn người, nửa ngày mới hỏi.

“Anh mới là rình coi cuồng, cả nhà anh đều là rình coi cuồng.” Cô thuận miệng mắng lại, vừa liếc mắt, thấy Nam Hi mặt xám như tro tàn, nhất thời ủ rũ. “Ách… Cái kia, điện thoại của tôi…”

“Muốn lấy, đến ‘Thủy Sắc Thời Gian’ đường Thanh Đằng, tôi chờ cô ở đó. Mười phút.” Nói xong, đối phương treo điện thoại.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 33 - 34

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chỉ Là Muốn Nói... Em Yêu Anh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 21





Người Bình Xuyên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 74