Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố Chương 33 - 34

Chương trước: Chương 32



33. Tìm về × không về

Mất điện thoại là xui xẻo. Điện thoại bị người ta nhặt được lại là vô cùng xui xẻo.

Điện thoại bị một tên nhân cách BT nhặt được là cực kỳ xui xẻo.

Dĩ Mạch mang tâm tình bi thương chạy tới “Thủy Sắc Thời Gian”.

Đại học K và đại học C đều là những trường nổi danh, lại cách nhau khá xa. Đại học C bởi vì quy hoạch năm năm trước sửa chữa toàn bộ, di dời khỏi khu vực trung tâm các trường đại học, ra khu vực bên ngoài,ngồi giao thông công cộng ước chừng mất một giờ.

Mà đại học K, bởi vì đã xây dựng trăm năm, từng nhánh cây, ngọn cỏ đều là cổ xưa, cho nên thủy chung sừng sững trong nội thành, cùng với nó là mấy trường đại học hình thành trong thời gian quy hoạch các học viện.

Đường Thanh Đằng chạy song song với con đường phía cửa sau của đại học K. Dĩ Mạch chạy như bay, nhìn thấy bốn chữ to màu hồng “Thủy Sắc Thời Gian” lóe lên trong màn đêm mới dừng lại thở dốc.

Đối diện với cửa lớn, một chiếc SLK200K màu xanh ngọc ngừng trên đường, Tô Viễn Ca một tay chống đỡ đầu, liên tục mặt đen nhìn cô.

“Đưa… di động…” Yết hầu giống như bị hỏa thiêu, mở ra bàn tay.

Hắn ngẩng mặt giương mắt: “Lên xe.”

“Gì cơ?” Cô kinh ngạc.

“Tôi không có thói quen dùng tư thái ngưỡng mộ cùng người khác nói.” Hắn ngồi thẳng, đem cửa kính xe dâng lên. Hoàn toàn không cho Dĩ Mạch cơ hội nói chuyện.

An đồng học muốn phun hỏa. Cô thực AQ lâm vào ảo tưởng chính mình một quyền đập vỡ cửa kính xe sau đó lôi cái gương mặt không biểu tình như cương thi kia ra, giống như Ultraman đại chiến Godzilla.

Nhưng mà, này dù sao cũng là ảo tưởng mà thôi. Nếu đập vỡ thật, cô bồi thường không nổi…

Cô thực bất đắc dĩ đi tới mở cửa xe bên ghế phụ, thăm dò đi vào. “Tô đại minh tinh, không nhặt của rơi là mỹ đức.”

Tô Viễn Ca ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, vừa lúc thoáng nhìn thấy mấy người đàn ông ôm máy chụp ảnh ở góc đường qua kính chiếu hậu. Đưa tay túm lấy vai trái nữ sinh, đem cô kéo vào bên trong xe.

“Làm gì? ! …” Ngã vào trong xe Dĩ Mạch còn chưa ngồi vững, Tô Viễn Ca đã nhấn mạnh ga về phía trước chạy trốn, thiếu chút nữa đập đầu vào thành xe.

“Anh điên rồi? !” Cô đóng cửa xe, kinh hồn chưa định.

Tốc độ siêu tốc, hơn nữa cũng không đếm xỉa gì tới đèn giao thông. Mặc dù là đêm khuya gần 12 giờ, tốc độ như vậy vẫn là quá nhanh.

“Thắt dây an toàn, sau đó, câm miệng.” Hắn nhìn qua kính phản quang ba chiếc xe theo đuôi mình, phát ra một giọng mũi khinh miệt.

Dĩ Mạch nhân sinh hai mươi mốt năm, cũng không nghĩ mình sẽ làm một cuộc đại mạo hiểm chạy như bay quanh thành phố H như vậy.

Thời điểm Tô Viễn Ca ở ngã tư đèn đỏ nhấn ga lao qua, cô gắt gao cầm lấy tay vịn ở cửa xe, hoảng sợ nhắm mắt lại.

Từ sau khi gặp hắn vốn không có chuyện gì tốt. Cô trong óc gần như trống rỗng hiện lên một ý niệm như vậy.

Dần dần đã có khoảng cách với đám phóng viên đi theo, Tô Viễn Ca bắt đầu giảm tốc độ. Dĩ Mạch tâm kinh hoàng rốt cục dần dần khôi phục tần suất bình thường. Mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa trắng bệch mặt.

Chuyển qua một góc đường, trên đường kẻ vạch cho người đi bộ, một phụ nữ có thai đang qua đường.

Tô Viễn Ca nhấn mạnh phanh xe nhưng cũng không kịp. Hắn nhanh chóng quay ngược trở lại phương hướng tránh đi, dọa người phụ nữ có thai kia hoảng sợ, thân xe xông lên lối đi bộ, đâm vào một hàng rào gỗ.

May mà không nghiêm trọng lắm, đầu xe bên trái chỉ hơi hư hỏng nhẹ.

“Thật có lỗi.” Lúc Tô Viễn Ca mở cửa sổ xin lỗi người phụ nữ kia, Dĩ Mạch ở một bên giống như thấy gà trống đẻ trứng, trợn tròn mắt.

Với tính cách của hắn, trong tình huống này,không phải hắn sẽ nói “Cô không dài mắt?” hay gì đó tương tự sao?

Hắn đem xe xuống đường, phía sau ba chiếc xe đuổi theo cũng đã sắp tới, ánh đèn loang loáng không ngừng.

“Anh cư nhiên lại xin lỗi?” Cô tin tưởng vững chắc chính mình xuyên qua đến năm 2012.

(2012: ngày tận thế 20/12/2012 theo truyền thuyết của người Maya)

Đối phương không nói. Dĩ Mạch nghiêng mặt nhìn lại, tựa hồ, bên tai hắn hơi ửng hồng.

Là thấy sai… Này nhất định là ảo giác… Đây là do ánh đèn…

Cô lâm vào thôi miên chính mình.

“Góc đường kế tiếp, cô xuống xe, tìm chỗ trốn đi.” Hắn cầm điện thoại quăng trả cô, vừa lái xe vừa nói.

“Sao cơ?” Cô hoàn toàn không lường trước hắn lại trả điện thoại cho cô như vậy, hơi giật mình phát ra một tiếng.

“Nếu cô muốn bị viết thành bạn gái của tôi, đương nhiên, cô cũng có thể tiếp tục ngồi, bày ra một dáng vẻ đẹp đẽ chờ bọn họ đến chụp.” Ngữ điệu khinh miệt.

“Có ma mới nguyện ý! …”

“A.” Hắn tựa hồ là nở nụ cười, “Trên đời này, ma còn nhiều hơn người.”

Nói xong, đột ngột dừng sát ở ven đường.

Dĩ Mạch rất nhanh xuống xe, khi đóng cửa không khỏi nhìn về phía ánh mắt hắn.

Con ngươi màu ngọc lưu ly bình thường xinh đẹp, tựa hồ có một lớp sương mù tán đi. Hắn im lặng nhìn chính mình. Tầm mắt kia làm cho đáy lòng người ta nổi lên một cảm giác khó tả.

Cô chỉ liếc nhìn một chút liền xoay người chạy về chỗ bóng tối dưới tòa nhà lớn. Chiếc SLK200K xanh ngọc trên đường cũng đồng thời lao về phía trước, giống như chưa bao giờ dừng lại, mang theo ba chiếc xe theo đuôi chạy như bay mà đi.

Dĩ Mạch nắm di động đứng từ một nơi gần đó, trên di động dán một tấm plastic hình một nữ Ám Ảnh trong “Càn Khôn”. Cô không khỏi hồi tưởng lại một màn vừa rồi.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, môi hắn tựa hồ động .

Rất nhỏ bé, thế cho nên làm cho cô cảm thấy kia bất quá chỉ là ảo giác.

Khi đó, cô cũng không có nghe thấy hắn nói bốn chữ.

“Mạch Thượng Sắc Vi.”

Nắm di động An Dĩ Mạch vô cùng bi thương đứng ở ngã tư đường xa lạ trống trải, bốn phía toàn những kiến trúc to lớn ở trong bóng đêm giống như quái thú âm trầm cười lạnh, làm cho người ta cảm thấy nguy cơ tứ phía.

Trên thực tế, trên người cô không có mang theo ví tiền.

Cô bèn gọi điện thoại cho Nguyên Viên.

Đối phương nhận điện thoại chính là một câu ngữ điệu quỷ dị “Làm sao vậy? Kích tình như vậy còn muốn tìm đến chị đây sao?” Chọc cô muốn phun máu.

“Nói vớ vẩn cái gì …”

“Vừa gọi điện thoại ày, người thanh niên nhận điện thoại là ai?”

“Ôi chao? Con trai?” Dĩ Mạch bạo hãn. Tô Viễn Ca, ngươi cư nhiên còn nhận điện thoại của ta…

“Đúng vậy, người thanh niên nói ‘Đêm nay cô ấy cùng tôi cùng một chỗ, xin chớ quấy rầy’, mày không tính hướng chúng tao, một đám bạn cùng phòng hối hả tìm kiếm mày khắp nơi, giải thích một chút sao?”

“… Không phải, này… Thực ra có rất nhiều chi tiết…” Cô bắt đầu cà lăm.

“Một khi đã như vậy, chờ mày trở về chúng ta lại cẩn thận nói chuyện ‘Chi tiết’. Nói lại, cổng trường đã đóng, chuyến giao thông công cộng cuối cùng cũng không có, mày trong chốc lát như thế nào trở về?”

“Thôi tao tới ở nhờ một nhà người quen…” Cô than nhẹ một tiếng. Chạy về cũng tới rạng sáng, còn phải đánh thức bảo vệ cùng bác gái quản lý kí túc, nhận tất cả kỉ luật. Cô thà rằng không quay về.

“Mày ở thành phố H có thân thích sao?” Nguyên Viên lúc trước vẫn không có nghe cô đề cập qua.

“Có một nhà thúc thúc là hàng xóm của bà ngoại lúc trước đã chuyển đến thành phố H, tao đi tá túc một đêm.”

“Như vậy, chú ý an toàn.” Nguyên đại thần không quên dặn một câu.

“Ừ.”

Treo điện thoại, Dĩ Mạch bấm số điện thoại của Hồ Ly.

“Lam Hồ Xa, em lạc đường không mang một xu, mau tới cứu em.” Cô kêu rên.

“… Nấm, sao lại thế này? Anh đi công tác ở thành phố L.” Hồ Ly thanh âm có chút vội vàng. Một kẻ trạch thần từ nhỏ lúc này lại lạc đường…

“A a a… Trời muốn diệt em…” Cô đau khổ rên lên.

“Chung quanh chỗ em có biển chỉ đường không?”

“Phố Phong Hà.”

“Có kiến trúc gì làm dấu hiệu?”

“Ách… Nơi này có một ngân hàng Giao Thông.”

“Đứng ở cửa ngân hàng không nên cử động.”

“Nhưng mà, anh không phải ở thành phố L sao?”

“Ừ, Nấm, cứ chờ ở đó, anh tìm người tới đón em.”

“Được.” Nghe thấy thanh âm hắn tựa hồ cảm thấy an tâm rất nhiều.

Gián đoạn ước chừng một phút đồng hồ, Hồ Ly lại lần nữa đánh điện thoại tới.

“Tiểu Nấm, em vì sao lại lạc đường ?”

“Ách… Chuyện này nói ra rất dài.”

“Lạc đường đầu tiên lại gọi điện cho anh sao, xem ra em đối với ca ca cảm tình rất sâu nha ~” khẩu khí tiêu chuẩn hồ ly.

“Ca cái đầu anh… Ai biết anh lại không ở đây.”

“Anh bỗng nhiên nhớ tới trước đây, chúng ta một đám trẻ con đi công viên chơi, em cũng lạc đường.”

“… Không được nhắc lại lần đó!” Cô đỏ mặt.

“A a, đúng rồi, sau đó em ngồi dưới tàng cây vừa gạt nước mắt vừa nói, ‘Không bao giờ đến công viên này nữa’.” Người nào đó tiếp tục.

“Anh đáng đánh đòn nha… Tử Hồ Ly…”

“A ha ha ha, lần đó cũng là anh tìm thấy em. Em lại còn bắt anh cõng về, lý do cư nhiên là khóc mệt rồi…”

“Anh còn nói nữa, em sớm hay muộn gì cũng chém anh!”

“… Em cho em là Bạch Cốt sao?”

Hai người đối thoại, thời gian một chút một chút trôi qua. Dĩ Mạch cảm thấy lồng ngực ấm áp lên, ngoài miệng đấu khẩu, trong lòng cũng rất hiểu được dụng ý của Hồ Ly.

Sợ chính mình cảm thấy thời gian chờ đợi rất lâu, nên mới nói chuyện để phân tán lực chú ý của mình.

Thời điểm chiếc Audi R8 màu bạc tinh chuẩn dừng trước mặt cô, Dĩ Mạch trong nháy mắt kinh ngạc.

“Cố tổng?” Cô nhìn người đàn ông bước từ trên xe xuống, đang đi về phía mình, sau đó đem một chiếc áo khoác, khoác lên người mình.

“Hồ Ly nói em ở chỗ này.” Hắn mỉm cười.

“Ngạch.” Phục hồi tinh thần lại Dĩ Mạch nghe thấy di động truyền đến thanh âm Hồ Ly tru lên “Nấm Nấm, kêu tên kia nghe điện thoại.”

Cố Quân Thanh nghe xong hai giây, sau đó đối với điện thoại nói: “Vốn ta cũng không muốn làm gì, bất quá, nếu ngươi còn nói cường điệu lần nữa, ta khả năng sẽ nhịn không được.” Trong giọng nói hàm xúc tràn ngập ý tứ uy hiếp, điện thoại đầu kia nháy mắt không có tiếng động.

Một hồi lâu mới nghe thấy Hồ Ly kêu: “Tiểu Nấm, em phải cẩn thận sắc lang này!” Hoàn toàn quên sắc lang này tựa hồ là hắn đưa tới.

“Không gọi.” Cố Quân Thanh trực tiếp không nhìn hắn, thực nhanh nhẹn cắt đứt, sau đó với Dĩ Mạch đang há hốc miệng không hiểu ra sao nói, “Lên xe đi, đêm nay tôi tiếp quản em về.”

Lúc chiếc Audi R8 rời khỏi ngã tư, chiếc SLK200K từ một góc phố khác rẽ vào, dừng ngay tại nơi ngã tư đó.

Rốt cục đá rơi đám theo đuôi, Tô Viễn Ca xuống xe nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy màn đêm cô tịch, tìm không thấy bóng dáng ai.

“Đi rồi sao…” Hắn tựa hồ là nói cho chính mình nghe, trong thanh âm dễ nghe tràn đầy cô đơn.

Dưới đèn đường, bóng dáng kéo dài của hắn thật cô đơn, giống như một bức họa hiu quạnh.

***************

34. Tá túc × thổ lộ

Xe tiến vào một khu biệt thự lộng lẫy.

Tọa lạc phía nam hồ nước thiên nhiên thành phố H —— Lưu Vân Đình Viện.

Khu biệt thự này lấy phong cảnh tuyệt mỹ, kiến trúc mới mẻ độc đáo, nổi tiếng đều là những ngôi biệt thự độc nhất vô nhị với giá cả trên trời làm người ta cứng lưỡi.

Đối với đại đa số người mà nói, được sống tại nơi quy tụ những người giàu có này là giấc mộng xa vời không thể với tới. Dĩ Mạch đương nhiên là một trong số những người đó.

Thời điểm chiếc Audi R8 dừng lại trước cửa ngôi biệt thự ba tầng kiểu Bắc u tràn ngập phong tình, cô trong nháy mắt cảm thấy, mình giống như nhân vật cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, lầm lạc vào một tòa thành phồn hoa như mộng.

Màn đêm buông xuống, trước cổng, hai trụ đèn kiểu u tản mát ra thứ ánh sáng nhu hòa.

“Đến.” Cố Quân Thanh mở cửa xe giúp cô.

“Thật đẹp.” Tiến vào khu vườn lộng lẫy, giống như lạc vào mộng ảo, An đồng học muốn chảy nước miếng.

Đèn trong phòng lần lượt sáng lên. Một người phụ nữ trung niên mập mạp từ trong nhà đi ra, miệng nói : “Cố tiên sinh, như thế nào lại trở về trễ như vậy…”

Người phụ nữ nhìn đến Dĩ Mạch đi theo phía sau Cố Quân Thanh, rõ ràng lắp bắp kinh hãi, đôi mắt nhỏ cười thành một đường, vỗ tay nói: “Ai nha nha, thảo nào hôm nay mắt trái tôi nháy liên tục, đúng là có đại sự… A, đúng rồi, hai người có đói bụng không, tôi đi làm đồ ăn?”

Cố Quân Thanh liếc mắt nhìn thiếu nữ phía sau gương mặt đã hồng rực, mỉm cười: “Lấy nhiều điểm tâm đến đây đi, tôi đói bụng.”

“Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt. Các thiếu nữ cũng muốn giảm béo, không ăn cái đó. Tôi đi nấu mỳ vằn thắn, lập tức xong.” Dứt lời, vô cùng cao hứng tự quyết định đi.

“Tôi thường xuyên không ở nhà, việc vặt trong nhà đều giao cho cô ấy lo liệu, em cứ gọi cô ấy là Chu thẩm là được.” Hắn nhìn ra cô xấu hổ, chuyển hướng đề tài. “Em là người khách nữ đầu tiên tôi đưa về, cho nên, chỉ sợ cô ấy hiểu lầm .”

“Ách… Không có việc gì, làm khách lúc này xác thực…” Cô cười gượng hai tiếng, uể oải nhận mệnh. Chính mình quả nhiên không có thiên phú giải vây.

“Bởi vì không có quần áo phụ nữ, cho nên chỉ có thể ủy khuất em mặc cái này.” Hắn mang cô lên lầu hai, vào phòng chính mình, sau đó lấy ra một bộ đồ ngủ màu xám đưa cô.” Dụng cụ rửa mặt cùng nước tắm tôi sẽ kêu Chu thẩm chuẩn bị tốt. Nếu có gì cần có thể nói cho Chu thẩm.”

“Vâng, cám ơn anh.”

“Ngày mai sáng sớm tôi sẽ trở về.”

“Anh không ở lại?” Cô hỏi.

“Còn có chút công tác phải làm.” Hắn chợt khẽ cười một tiếng “Câu hỏi như vậy rất giống một lời mời. An đồng học.”

Dĩ Mạch triệt để xấu hổ, hồng tựa như một quả táo chín sắp rụng. Nửa ngày, cô mới run rẩy nghẹn ra một câu. “Anh đi thôi, không tiễn…”

Cố Quân Thanh nhịn cười. “Như vậy, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon…”

Hắn xuống lầu rời đi. Dĩ Mạch đứng ở cửa sổ sát đất nhìn xe hắn biến mất trong tầm mắt.

Cách đó không xa là hồ nước mênh mông yên tĩnh gợn khói sương, trong bóng đêm gợn sóng bình thản.

Phòng Cố Quân Thanh, có một ban công cực kỳ rộng. Gió đêm phơ phất, theo rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chấm đất từ ngoài tiến vào. Điều hòa xa hoa,đèn tường màu vàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên vách tường phòng ngủ có treo huân y thảo, mỗi một chỗ đều nhẵn nhụi tỉ mỉ.

Một chiếc giường king-size.

Thảm màu xám lông dê, đi chân trần lên thật mềm mại làm cho người ta say lòng.

Đồng hồ treo tường kiểu u. Đèn thủy tinh hoa lệ.

Phía trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh màu trắng. Ảnh chụp ba đứa bé trai, cao thấp khác nhau nhưng đều mặc áo sơ mi, quần yếm giống nhau, mang theo mỉm cười nhìn về phía màn ảnh. Phía sau, là một phụ nữ gương mặt hòa nhã.

Người đứng giữa chắc hẳn là hắn. Dĩ Mạch nhìn khung ảnh phỏng đoán.

Nguyên lai hắn trước đây trông đáng yêu như vậy, thực không có thiên lý.

“An tiểu thư.” Tiếng đập cửa vang lên, Chu thẩm thăm dò tiến vào, cười tủm tỉm nói, “Xuống dưới ăn mỳ vằn thắn đi.”

“Ôi chao? Vâng.” Dĩ Mạch dưới ánh mắt nhìn tò mò của Chu thẩm,vừa ăn mỳ vừa bất an không yên.

Dù sao, muốn giải thích vì sao cô lại xuất hiện ở đây vào lúc này thực là một chuyện khó khăn. Cũng may tựa hồ Cố Quân Thanh trước khi đi có dặn lại, Chu thẩm thủy chung chưa từng hỏi, chỉ nhắc đi nhắc lại mấy chuyện “Cố tiên sinh rất tốt, công việc bận rộn, cũng chưa lo lắng chung thân đại sự” linh tinh, Dĩ Mạch nghe vài lần thiếu chút nữa bị nghẹn .

Lang thôn hổ yết nuốt vào một chén nhỏ, liền chạy đi tắm rửa.

Dĩ Mạch nhìn trong phòng tắm khảm một cái bồn tắm mát xa lớn màu đen, không khỏi hít vào một hơi.

“Quần áo tôi giặt cho cô, hong khô. Ngày mai có thể mặc.” Chu thẩm thấy cô nhảy vội vào trong nước thì giật mình, không khỏi phân trần cầm quần áo của cô đi, làm cho Dĩ Mạch lại một trận đỏ mặt.

Cô vừa đùa nghịch, vừa ngâm mình trong nước trầm tĩnh lại.

Nhân sinh nguyên lai lại sẽ trải qua những chuyện quái đản như vậy.

Hoàn toàn không biết gì về hắn. Chỉ biết là hắn họ Cố. Là bằng hữu của Hồ Ly. Liền thực an tâm tới đây.

Thật kỳ diệu.

Áo ngủ của hắn rất dài, mặc ở trên người dài qua đầu gối cô. Gối đầu của hắn thực mềm, giống như rơi vào một cây kẹo bông đường. Chăn của hắn thực ấm, đắp ở trên người giống như một cái kén tằm ấm áp.

Huân y thảo nha… Dĩ Mạch trầm trầm ngủ, rơi vào một giấc mơ tươi đẹp, khôi hài, quỷ dị, khủng bố, đủ cả.

Trong mộng, cô trúng xổ số 500 vạn, sau đó mua thảm lông dê trải ở phòng ngủ. Cùng Nguyên Viên, Lý Thiến, Đường Tiểu m ba người ngồi ở trên cắn hạt dưa… Sau, Tống Úc Bạch xuất hiện ở trước mặt cô, vẻ mặt ưu thương nói “Dĩ Mạch, anh rất nhớ em”, đột nhiên Tô Viễn Ca không biết từ đâu xuất hiện,kéo tay cô nói “Câm miệng, đi theo tôi ” … Sau lại là mùa hè thơ ấu, Hồ Ly cõng cô xuyên qua đường nhỏ về nhà bà ngoại, có tiếng chim kêu ríu rít, cô còn lặng lẽ đeo một mảnh lá cây trên cổ hắn. Mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Chú rể Lam Hồ Xa; cô dâu An Dĩ Mạch” … Cuối cùng bỗng nhiên cảnh tượng biến ảo, Thanh Quân cưỡi Bạch Kỳ Lân ôm cô nhảy xuống thác nước…

Thời điểm Dĩ Mạch mở mắt ra, ánh sáng nhạt theo rèm cửa sổ xanh biển dầy tiến vào.

Cô đứng dậy, kéo rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, lơ lửng trên mặt hồ, mặt nước giống như phát ánh sáng bàng bạc.

Quần áo đã giặt sạch sẽ, đặt chỉnh tề bên ngoài phòng. Cô thay đồ đi xuống dưới lầu, đã thấy trên bàn cơm thật dài đã được đặt sẵn mấy món ăn sáng.

Chu thẩm ý cười ngâm ngâm múc một chén cháo đưa cô, nói: “Cố tiên sinh còn chưa trở về. Tôi cố ý nấu, cháo trứng thịt nạc, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

Dĩ Mạch uống một ngụm, khen: “Thực thơm.”

“A, đúng rồi, ngày hôm qua ở túi quần của cô phát hiện cái này. Tôi sợ cô cần dùng tới, cho nên không vứt đi.” Chu thẩm đưa qua một tờ giấy nhỏ.

Cô tiếp nhận, nhận thấy đó là tờ danh thiếp còn chưa kịp nhìn đã nhét vào túi.

Cố Quân Thanh.

Nguyên lai tên hắn là như vậy nha…

Quân Thanh? … Đợi chút, hắn tên là Quân Thanh…

Cô sửng sốt, nháy mắt mấy cái.

“Mặt sau hình như còn viết gì đó .” Chu thẩm thấy cô bé này sắc mặt ngày càng ngưng trọng, không hiểu cho nên mở miệng.

Dĩ Mạch lật lại danh thiếp, thấy một hàng chữ nét bút tiêu sái hùng hồn như nước chảy mây trôi.

“Mạch Thượng Sắc Vi đã ngàn tìm, nề hà gặp lại không nhìn được quân.”

Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp được cố ý sắp xếp, lẽ ra ngày trước đã phải nhận thấy, vậy mà tới giờ mới phát hiện ra, trong lòng có một loại cảm giác bị đùa giỡn, lại bi thương.

Trách không được, Hồ Ly khi đó biểu tình lại quỷ dị như thế. Trách không được, Cố Quân Thanh lúc nghe mình gọi hắn là “Cố tổng” lại cười bất đắc dĩ muốn nói lại thôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cô là người qua đường Giáp không rõ chân tướng mà thôi…

Cô căm giận bất bình nắm chặt tay, trong lòng tru lên: “Thần a, thật đáng ghét…”

“Ai nha nha, mới trở về nha, lại thức đêm đi.” Chu thẩm vô cùng đau lòng đứng dậy, đón lấy túi giấy trong tay Cố Quân Thanh.

“Tôi mua bữa sáng trở về.” Hắn đạm cười nhìn Dĩ Mạch ngồi ở bàn ăn.

“Sáng sớm đã ăn Fastfood sao được, ngồi, tôi múc cho cậu chén cháo.” Chu thẩm không khỏi phân trần tịch thu.

Không biết vì sao, thời điểm thấy hắn trong nháy mắt tim đậm thật nhanh. Rõ ràng ở trò chơi có thể bình thản gọi hắn là “Phu quân”.

Ta quả nhiên vẫn là da mặt mỏng nha… Dĩ Mạch lâm vào xấu hổ.

“Cái kia…”

“Ngày hôm qua…”

Chỉ có hai người trên bàn cơm, không khí lại trầm mặc tới quỷ dị, có lẽ là muốn dịu đi không khí, không ngờ hai người lại cùng mở miệng.

“Em trước.” Cố Quân Thanh thực thân sĩ lễ nhượng.

“Vẫn là… Anh trước đi.” Dĩ Mạch thực vô năng rút lui. Dũng khí vừa mới tích lũy được một chút đã hóa thành hư ảo.

“Ngày hôm qua ngủ được không?” Hắn hỏi.

“Uhm, mộng rất nhiều.” Ta rốt cuộc vì sao nhắc tới cái… “Anh một đêm không ngủ sao?” Cô bổ cứu.

“Có nằm 40 phút trên sô pha ở công ty. Gần đây có một dự án lớn, càng ngày càng nhiều việc.” Hắn múc một thìa cháo bỏ vào trong miệng.

“Ôi chao? Trách không được luôn luôn treo máy.” Cô nói ra miệng mới phát hiện… Vì sao mình dễ dàng như vậy đã thốt ra…

“Khụ…” Cố Quân Thanh rõ ràng là bị sặc.

“Khi nào thì phát hiện ?” Hắn trấn định lại hỏi.

“Ách, vừa mới…” Người nào đó giống con muỗi.

“Sớm hơn so với anh dự tính.” Cố đại thần mỉm cười.

“Nếu em không phát hiện?” Tiểu cường nghẹn khuất , “Anh định vẫn không nói cho em biết?”

Hắn giương mắt cùng cô nhìn nhau, đôi mắt đen huyền lộ ra nhiều điểm ám sắc lưu quang, phảng phất hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của cô.

Nghe thấy hắn chậm rãi nói từng lời.

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rất muốn nói với em. Anh chính là Thanh Quân.”

“Bất quá thực đáng tiếc, em tựa hồ cũng không phát hiện ra những lời nhắn anh viết sau danh thiếp. Nhưng sau đó,anh lại cảm thấy như vậy cũng tốt.”

“Mạch Thượng Sắc Vi cùng Thanh Quân ở bên nhau, cũng không có nghĩa là An Dĩ Mạch sẽ cùng Cố Quân Thanh yêu nhau, không phải sao?”

“Cho nên, anh nghĩ, có lẽ cứ để em nhận thức Cố Quân Thanh trong hiện thực thì tốt hơn.”

“Anh nhận thấy thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài. Cho nên, cho dù em không phát hiện, cũng không quan hệ.”

“Anh đang đợi, chờ em yêu thương anh.”

Dĩ Mạch trong óc giống như có tiếng nổ vang sáng lạn. Cô kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt, không nói lên lời.

Hư ảo cùng sự thật trùng hợp cùng một chỗ, Lạc Tinh áo trắng đứng trước mặt cô, gọi cô là “Phu nhân”, nói lời yêu thương với cô.

“Cái kia… Em ăn no .” Cô giống như lính bại trận vội vàng tháo chạy, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn lại cũng không có.

Loading...

Xem tiếp: Chương 35

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Vì Người Yêu Dấu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 24


Đại Thần Manh Động

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 54


Mười Năm

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Bản Hợp Đồng Tình Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 36