81 Chưa từng nghĩ tới bản thân lại có ngày phải học đi lại, hôm nay ta xem như lĩnh giáo, cái gì kêu “Tâm có dư mà lực không đủ”.
Cẩn thận giơ chân trái, được rồi, là chân trái phía trước, rồi chân phải phía sau.
82 Sáng sớm, không trung tung bay trận tuyết đầu đông. Trắng trắng, mềm mềm, đầy trời bay múa.
Ta ghé vào trên giường, lui trong chăn bông, nho nhỏ ngáp một cái.
83 Nho nhỏ ngáp một cái, ta quyết định trở về ngủ —— đáng tiếc không thể như ý nguyện. Mới vừa đi không được hai bước, vị nữ tử y phục như lửa kia dường như kêu sợ hãi một tiếng, nháy mắt đến bên ta, một phen ôm lấy ta, thỉnh thoảng còn dùng mặt cọ vào ta.
84 Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, ta có chút cứng họng.
Y vừa mới nói chính là Hán ngữ đi? Là Hán ngữ đi! Chẳng lẽ là con lai?
“Nơi này là Vọng Thủy cư.
85 Ta nằm trên giường, thoải mái cọ xát vào chăn bông, hưởng thụ phụ thân phục vụ mát xa chất lượng cao.
“Còn đau phải không?”
“Ngô, không đau. ”
“Muốn dậy chưa?”
“Ách.
86 Ngay lúc ta cùng y mắt to trừng mắt nhỏ, y một câu ta một tiếng “Miao “, thì phụ thân bước vào.
Ta lập tức cứng người, thật cẩn thận nhìn phụ thân, muốn từ khuôn mặt tuấn tú của hắn nghiên cứu ra tình tự giờ phút này của phụ thân.
87 Nằm trên giường, Trầm Mặc lại một lần nữa không thể khống chế nhớ tới tiểu tiểu thiên hạ kia.
Y là con trai của Trầm Mặc hắn, hắn có con trai rồi. .
88 Ngày hôm sau, một nhà giàu họ Lý ở trấn trên đến viếng Đại ca, lại luôn lấy một đôi mắt mê đắm nhìn thẳng Yên Lam không rời, thậm chí ở đại đường động thủ động cước với Yên Lam.
89 Sáng sớm, Trầm Mặc mở to mắt, theo thói quen cúi đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng hắn, đứa nhỏ hắn yêu.
Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn yêu y —— đứa nhỏ chảy dòng máu của chính hắn.
90 Ta gọi là Phượng Dự, là nhị công tử của Giang Nam thủ phủ —— Phượng gia. Phượng gia thế đại theo thương, vì bảo vệ gia nghiệp, mỗi đứa nhỏ lớn lên đều có cơ hội nhận giáo dục ngang nhau.
91 Lúc đến Tiện An, theo lệ thường đi khách *** tốt nhất. Không nghĩ tới gặp Nhã Chất, Tư Đồ Nhã Chất —— Tam thiếu gia phong lưu của Tư Đồ tộc. Lúc trước là bởi vì cùng hắn chí thú hợp nhau, mới cùng một chỗ lêu lổng thời gian lâu.
92 Mặc dù đã là cuối hè, nhưng ánh mặt trời vẫn mãnh liệt đáng sợ. Cây ngô đồng nơi góc đường, giống như người bệnh vừa mới rời đi, hấp hối, như sắp tắt thở đến nơi.
93 Mùa xuân, vạn vật sống lại. Ánh nắng màu vàng giống như nước chảy tràn cả không gian, màu xanh biếc tượng trưng cho sinh mệnh chui ra khỏi đất, không khí vẫn đang rét lạnh tùy ý giãn ra tứ chi.
94 Hôm nay là ngày đáng giá chúc mừng.
Vì cái gì? Bởi vì ta rốt cục biến thành người bình thường! Không bao giờ lo lắng dược hiệu qua một ngày sẽ biến thành mèo! Bất quá vẫn có một chút bất mãn, hai hoa yêu kia quả nhiên không cho ta một chút chỗ trống, nói một năm chính là một năm, thời gian ăn giải dược biến thành người cũng không tính vào, hại ta mất một năm rưỡi mới được giải thoát, thật sự là khiến kẻ khác khó chịu tới cực điểm! Bất quá.
95 Lâu: Aha ha ha ha! Rốt cục đến 100 câu hỏi ta chờ đợi nhất rồi nè. Người ta hảo kích động hảo kích động hảo kích động nha
Liên: [ nhỏ giọng ] Phụ thân, nữ nhân này có phải thần kinh có vấn đề hay không?
Mặc: [ cũng nhỏ giọng ] Chắc vậy quá.
96 Đầu hạ, Thương Đô.
Ta tê liệt ngã xuống trên ghế, thở ra. Rốt cục tiễn được vị bà mối số 3 nhàn rỗi không có việc gì làm kia.
Thật sự là không hiểu, ta đã hai mươi có năm [aka 25 tuổi], như thế nào còn có nhiều người như vậy muốn đem hoàng hoa đại khuê nữ nhà mình đẩy cho ta mà? Ta mặt dịch dung thật sự bình thường a! Người khác tuyệt đối sẽ không nhìn ra.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 47