81 Hôm sau phải lên lớp sớm, sắc mặt của ta không tốt, bởi vì cả đêm không ngủ, cho nên trong mắt tràn đầy tơ máu. Mã Văn Tài cũng vậy, mắt đầy tơ máu, phỏng chừng là vì hắn không quen ngủ ở phòng của người hầu.
82 “Tiểu thư, người định khâu quần áo cho ai?”Mộc Cận cũng không giống như trước đây, cái gì cũng không hỏi, mà trực tiếp hỏi thẳng, nàng hoài nghi nheo mắt.
83 Ta cảm thấy bệnh tình của ca ca không hề thuyên giảm. Lần trước ca ca đến, tuy rằng có chút uể oải, nhưng thân thể vẫn còn tương đối khỏe mạnh. Tại sao lần này đến, lại gầy như vậy? Nhìn thấy thật khiến cho người ta đau lòng.
84 Cái gì?“Ngươi nhìn nhầm phải không?” Ta có chút kinh ngạc, Mộc Cận liền dùng tay quay đầu ta, ý bảo ta ngẩng đầu nhìn xem. Kết quả vừa liếc mắt một cái, ta liền thấy Vương Lam Điền đang phe phẩy cây quạt đi trên đê, còn thư đồng của hắn thì khiêng đồ cố sức đi theo sau.
85 “Vương Lam Điền trở về thì sẽ làm được gì?”Ta khẽ nhíu mày, tuy rằng bản thân cũng lo âu, nhưng vẫn an ủi Mộc Cận, nói với nàng là không có việc gì, không cần lo lắng.
86 Chờ đợi, là cuộc sống bị phán tù chung thân. Đối với ta mà nói, Diệp gia giống như một nhà tù. Ta không có thói quen sống cuộc sống nơi nhà cao cửa rộng, trên cơ bản trừ đồ ăn không tồi ra, những thứ khác chẳng có gì đáng để ta lưu luyến.
87 Tuy là nói như vậy, nhưng muốn trà trộn đi vào trong núi, cũng phải tốn khá nhiều công sức. Ta không phải là tướng quân, trong tay không có binh lính, cũng không có bản lĩnh dẫn theo dân trong huyện lên núi truy bắt sơn tặc, cho nên chỉ có thể tận lực tìm cách trà trộn đi vào.
88 “Đúng vậy. ” Lương Sơn Bá kỳ quái nhìn ta, “Ngươi không biết sao? Hai tháng sau khi ngươi đi, Văn Tài huynh cũng rời khỏi trường. ”Hắn, hắn thật sự đã đến Thái Nguyên sao? Hắn đi lúc nào? Bất quá nhìn vẻ mặt Lương Sơn Bá cũng mờ mịt, ta đoán hắn cũng không rõ chuyện này.
89 Làm sao bây giờ?Vương Lam Điền sợ tới mức né sang một bên, luôn miệng nói mọi chuyện không liên quan đến hắn, hơn nữa còn định ngầm sai tên thư đồng là Vương Bát Đức lén lút ra khỏi huyện Mậu để mật báo, nhằm đem hết trách nhiệm đổ lên đầu ta và Lương Sơn Bá.
90 “Đại nhân!”“Công tử!”Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêu gào như hòa làm một. Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính đang định xích ta lại vội buông lỏng ta.
91 “Mã Văn Tài, tên điên này!”Lương Sơn Bá đứng phía sau gào lên, định chạy lại đây, hắn cũng biết Hổ Tử. Nhưng nửa đường lại bị binh lính cản lại. Ta hơi hơi xiết chặt nắm tay, lại mở ra, đứng dậy nhìn Mã Văn Tài, sau đó cúi đầu nói: “Văn Tài huynh…” Mã Văn Tài mím môi lại, quát: “Chúng ta đi!” Tiếp đó liền xoay người lên ngựa, lại nghe thấy trong đám dân chúng có người gầm lên giận dữ: “Tên cẩu quan này, ngươi giết nhiều người chúng ta như vậy sao?” Tiếng gầm này tựa như một hồi kèn hiệu lệnh, lập tức rất nhiều dân không biết từ đâu ào ào lao đến, trong tay cầm theo gậy gộc, cuốc xẻng.
92 “Ngoài thành, quân của nhà họ Mã cũng có rất nhiều người mắc bệnh, thật sự là ông trời có mắt, khiến cho bọn họ bị vây ở đây, hừ, cầu cho dịch hạch giết hết tất cả bọn chúng đi!”Tứ Cửu cầm giỏ trúc, nghe thấy chuyện đó liền kích động chạy tới thông báo tin tức.
93 Ở trong mắt hầu hết mọi người, Diệp Hoa Đường là một kẻ ăn chơi trác táng. Bởi vì bọn họ nhìn thấy, hắn cưỡng chiếm nam nữ, ức hiếp bá tánh, không chuyện ác nào không làm.
94 Trong tay cầm nghiên mực màu xanh đen. Nghiên mực này mới được mài xong, còn phảng phất mùi hương thơm ngát. Ta nhẹ nhàng nhấc bút lông lên, lại đặt xuống, nhíu mày nhìn đứa nhỏ đang quỳ trước mặt.