61 Đợi cho tất cả học sinh ào ào tụ tập đến giữa sân xong, Trần phu tử uy nghiêm ngẩng đầu nhìn quét qua tất cả chúng ta một lượt, lớn tiếng nói: “Thời gian một nén nhang đã hết, bản phu tử lúc này tuyên bố, trận đấu chấm dứt!”Hắn sau khi nói xong, Vương Lan liền mỉm cười, trình sổ sách lên trước mặt Trần phu tử, cho hắn xem số lượng ghi chép lại.
62 “Hắn quả thật bị trúng độc. ” Vương Lan cô nương sau khi cẩn thận xem xét bệnh tình của Mã Văn Tài, liền đứng dậy tìm thuốc trên giá. Mã Thống đứng bên cạnh gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, một phen túm quần áo của ta, hét lớn:“Ngươi, nếu như công tử của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!”“Buông công tử nhà ta ra! Đây cũng đâu phải lỗi của công tử nhà ta!” Mộc Cận kéo tay hắn ra, sau đó giúp ta sửa sang lại trang phục, ta không nói gì, trên mặt cũng có chút xao động, quay đầu nhìn về phía giường Mã Văn Tài đang nằm.
63 “Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã có hầu bao rồi sao? Sao lại còn muốn lấy của người ta Ngươi định đeo cả một đống hầu bao quanh thắt lưng sao?” A? Làm sao mà hắn biết ta đã có hầu bao?Ta có chút phẫn nộ, không thể không ngại ngùng nói với Cốc Tâm Liên: “Cái kia, thật ngại quá, Tâm Liên cô nương, ta đã được tặng một cái hầu bao rồi, cho nên không thể lại lấy của ngươi.
64 Mộc Cận cả kinh, theo bản năng giấu cái hộp ra sau lưng, bĩu môi nói: “Ta cầm cái gì, liên quan đến ngươi sao? Tóm lại ngươi đừng có quản chuyện của ta!” “Được rồi, Mộc Cận.
65 Hai vị này cư nhiên chạy đến đây ước thề!Ta mở to hai mắt nhìn, đang muốn cẩn thận ra ngoài thăm dò, lại bị Mã Văn Tài ở đành sau che miệng, kéo ta lại.
66 Cụ thể chi tiết thì ta cũng không hiểu lắm, bất quá theo lời nói thường ngày của Mộc Cận thì ít nhiều cũng đoán được. Đương nhiên, đây cũng có thể là do ta suy nghĩ nhiều.
67 Mọi người trong nháy mắt đều sửng sốt. Mã Văn Tài kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha hắn, trong mắt dần dần nổi lên tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nói:“Không công bằng.
68 Này, ông ta là gọi ta ư?Ta bị dọa đến sợ hãi, theo bản năng giấu bàn tay ra sau lưng, nhưng lại cảm thấy không ổn, nhanh chóng ép sát hai tay vào hai bên sườn, do dự đi đến chỗ Mã thái thú.
69 “Ta cũng sẽ giúp đỡ. ” Lương Sơn Bá ở bên cạnh nói một câu. Tuân Cự Bá và Chúc Anh Đài thì không nói gì. Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa, rút túi gấm đeo bên hông ra, nhìn thấy bên trong vừa vặn có đủ hai mươi lượng vàng, liền đưa cả cho Lương Sơn Bá, lại nhìn thoáng qua Tuân Cự Bá, có chút ngượng ngùng nói: “Cái kia, Sơn Bá huynh, Tuân huynh, ta có thể cầu xin các ngươi giúp đỡ, mang tiền đến Chẩm Hà lầu chuộc người được không?”“Được chứ.
70 “A, hai vị, các ngươi nói như vậy là không ổn. Hai vị cô nương này tuy xinh đẹp, nhưng lại cao quý như vậy, chỉ cần nhìn cũng biết là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý.
71 Hỏng bét, lần này nếu bị Mã thái thú phát hiện ra, đời ta coi như xong rồi! Ta không dám làm ra động tác quá lộ liễu, chỉ không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ cho Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá cũng nhìn ra tình huống không ổn, vội vàng tiến lên trước, dùng thân thể chắn trước mặt ta, làm bộ không có nhìn ra Mã thái thú là muốn lại gần để xác định ta và Chúc Anh Đài có phải người quen hay không, mà một mực nghĩ rằng hắn đang định ra cửa chạy trốn, trong miệng không ngừng nói với Mã thái thú: “Không được, không được.
72 Thù lao? “Đi ra ngoài cho ta. Chúng ta đợi lát nữa hãy bàn thù lao. ” Ta không nói hai lời liền tiếp tục kéo Mã Văn Tài ra ngoài. Hình như là bình thường ta quá nhường nhịn hắn, cho nên kẻ này mới được thể thấy ta càng nhún nhường thì hắn càng kiêu ngạo, lúc này thấy ta rống lên, liền không nói gì nữa, mặc kệ ta túm ra khỏi phòng của Ngọc Vô Hà, sau đó đi vào một gian phòng trống.
73 “A Đường, Cốc Tâm Liên kia, mặc kệ nàng có ơn huệ gì với ngươi, tốt nhất ngươi hãy bảo nàng về nhà, đừng tiếp tục đến trường nữa. Loại chuyện như hôm nay, xảy ra một lần hai lần ta còn nhẫn nhịn, nhưng mà ngươi không thể để nàng mãi làm phiền mình được!” Mã Văn Tài nói đến nói đi đều không hề lưu tình, bất quá ta cảm thấy lời của hắn cũng không phải không có đạo lý.
74 “…”Chung quanh tất cả mọi người đều sửng sốt. Tiếng Mã Văn Tài cắn răng “kẽo kẹt” vang lên, hung tợn không ngừng nhìn chằm chằm ta và Vương Lam Điền. Các học sinh khác cũng phát hiện tình huống không ổn, vội vàng chạy đi, Lương Sơn Bá vốn không muốn đi, cũng bị Chúc Anh Đài kéo về.
75 Muốn đối phó một người, không phải chỉ dựa vào nắm đấm là được. Đạo lý này, trước kia ta không hiểu, cho tới gần đây mới bắt đầu ngộ ra. Mà Mã Văn Tài, tuy là hắn biết, nhưng mà với khả năng của hắn thì hắn càng thích lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề.
76 Thật vất vả trở lại phòng, ta lập tức nhảy vào trong, vội vàng đem cửa khóa chặt, chỉ sợ Tần Kinh Sinh sẽ đi vào phòng của mình. Trong phòng cũng không có người khác, Mã Văn Tài tựa hồ đang ngủ, ta cũng không muốn đánh thức hắn, liền đặt khay ở trên bàn, lại đi tìm một cái hòm cẩn thận đặt tờ giấy bán mình của Cốc Tâm Liên vào bên trong, chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai cầm đi uy hiếp Vương Lam Điền.
77 Hắn định chuộc thân cho Ngọc Vô Hà?Ta lúc ấy còn đang nằm trên giường, nghe xong đầu óc hỗn loạn không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhìn hắn chăm chú, thản nhiên nói: “Thế nào, là vì ngày ấy chưa thu phục được hồ ly tinh, cho nên bây giờ hối hận, muốn tìm cơ hội làm một lần?” “Ngươi lại loạn nghĩ cái gì!” Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, cốc trán ta một cái, sau đó cũng trèo lên trên giường ngồi cạnh ta.
78 “Vương Lam Điền, ngươi!” Ta không ngờ thằng nhãi này dám ngang nhiên ngay trước mặt ta mà hủy diệt tang chứng vật chứng, tức giận chỉ vào hắn nói không ra lời.
79 “Cái con tiện nhân này, ngươi tới trường làm gì? Còn không mau cút đi! Cô muốn chết sao? Sao cô không biết xấu hổ thế!” Tần Kinh Sinh thấy Ngọc Vô Hà cứ dùng dằng không chịu đi, không khỏi đẩy mạnh nàng một cái, khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, “Xéo! Còn không mau cút đi!” Ngọc Vô Hà ôm ngực đau đớn nhìn Tần Kinh Sinh, trong mắt vừa ai oán vừa khó hiểu, nhưng nàng không bỏ đi, mà chỉ kiên định tiến lên phía trước một bước, nhìn tất cả đám học sinh đang chỉ trỏ nàng, lớn tiếng nói: “Không, ta sẽ không đi.
80 Tần Kinh Sinh vừa trông thấy ta, nhất thời cũng choáng váng, đóa hoa đang cầm trong tay cũng bị hắn ném xuống. Sau đó hắn nhảy qua cửa sổ vào, chỉ vào hai người chúng ta, mắng to: “Được lắm, Diệp Hoa Đường, Hoàng Lương Ngọc, hai kẻ tiện nhân các ngươi, đôi cẩu nam nữ này dám lén lút hẹn hò sau lưng ta! Ta…” “Này, ngươi mắng ai là tiện nhân đấy?” Ta nghe lời này không thuận tai, liền chắn ngang giữa hắn và Ngọc Vô Hà, chặt chẽ bảo vệ Ngọc Vô Hà đang ở sau lưng, đồng thời lạnh lùng nói, “Tần Kinh Sinh, ta nghĩ ngươi cũng nên giải thích rõ ràng cho ta.