21 Trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, hiện giờ Ngự lực của Tiêu Hoằng, đã tới 355 cổ, đã bắt đầu tới gần Ngự Đồ cấp bốn, độ chính xác của Ngự lực cũng có tiến bộ trên diện rộng, nên ứng dụng kỹ thuật văn trong văn vào mặt lõm trong văn hẳn là không thành vấn đề.
22 Đối với lời nói của người chủ trì, Tiêu Hoằng tự nhiên không ưa thích, xoay người, liền chuẩn bị rời đi, về việc trị liệu cho Lôi Tiểu Đình, Tiêu Hoằng cũng không dám nghĩ tới, ngay cả Dược sư có danh tiếng ở Thái Ngô Thành đều bó tay chạy xa, thì một Dược sư nho nhỏ như mình sao có thể trị lành được? Thực tưởng là chuyện đùa hay sao!Không có nghĩ nhiều, Tiêu Hoằng liền xoay người định tiếp tục đi tới bến xe vận chuyển hành khách.
23 Sau một lát, nhìn lại bụng của Lôi Tiểu Đình bắt đầu mấp máy lên giống như từng đợt sóng cuộn, vầng sáng bóng trên bụng cũng bắt đầu sáng ngời lên, thậm chí hơi chói mắt.
24 Vài phút qua đi, viết xong phương thuốc, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đưa cho Tịch Phúc, nhẹ giọng nói:- Kiên trì dùng một tuần, tiểu thư nhà ngươi có thể khỏi hẳn!Thật cẩn thận xem qua phương thuốc một lần, thần sắc Tịch Phúc hơi vừa động, chỉ thấy ghi trong phương thuốc không có một món dược liệu nào quý báu, cộng hết lại cũng không tới hai ngân tệ, ở trong mắt bọn họ có thể nói là giá rẻ trong giá rẻ.
25 Cùng lúc đó, trong Tây Tân Ma Văn học viện, trên con đường nhỏ ở một chỗ yên tĩnh, một thiếu nữ tóc ngắn chừng hai mươi tuổi, một thân mặc trang phục vàng tím xen kẽ, đang đi trong đó, khí chất ngạo nghễ, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nàng chính là học sinh giỏi của Tây Tân học viện - Sài Sương, cũng là cháu gái của Ngự Sư Sài Tang, hiện giờ đã đạt tới Ngự Giả cấp hai.
26 Tiến vào gian chuyên dụng để chế văn, Sài Sương liền ngồi xuống cạnh một cái bàn hoa lệ, tỉ mỉ cầm mảnh vỡ Ma Văn trong tay lên, càng nhìn càng thấy không thích hợp, càng nhìn lại càng thấy bí hiểm.
27 Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi thay đổi. Tiêu Hoằng chỉ nhìn là biết người này bị bệnh tim cấp tính, tình trạng nguy cấp, mất mạng tới nơi.
28 Về phần thôn dân, thậm chí là thợ mỏ, ai nấy cũng như hóa đá tại chỗ. Nhưng người này rất nhiều người đều từng tiếp xúc với Tiêu Hoằng, ấn tượng với hắn là rất lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng tuyệt đối là nhiệt tình, bình thường làm cho người ta cảm thấy rất khiêm tốn, không lộ ra điều gì.
29 Hai tờ truyền đơn trong tay Trần Thiếu Giang đúng là do gia tộc Trạch Lôi mới in ra, trong đó một tờ nói là bệnh của Lôi Tiểu Đình đã được chữa tốt, còn một tờ khắc là cảm tạ Quyền Tàng, trong đó ca ngợi đối phương đồng thời cũng dùng mức lương kếch xù mời chào hắn.
30 May mà Tiêu Hoằng trước đó đã dùng kỹ thuật hoa văn lõm, diện tích tạo hình cũng lớn hơn một chút. Chỉ khắc hoa văn đã tốn của Tiêu Hoằng khoảng hơn hai giờ, có thể nói là tinh tế tới cực điểm.
31 - Đáng chết, lại để hắn chạy thoát!Từ Khanh không khỏi hổn hển nói. - Các vị, đang tìm ta à?Gần như cùng lúc Từ Khanh nói ra, một tiếng nói âm trầm truyền từ sau lưng đám người Từ Khanh, quay mạnh đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đám cỏ dại sau lưng đột nhiên bùng lên ánh sáng hoa lệ, tiếp theo nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên.
32 Đi đến cửa vào tầng bốn, lại lấy ra một cái bao tải, Tiêu Hoằng bỏ thi thể Từ Nam vào trong đó, trực tiếp ném vào trong tầng bốn mỏ quặng, cũng rải thêm một đá vụn vào đó coi như che giấu tạm thời.
33 Xem chừng không lâu sau, chuyện đám người Từ Khanh mất tích sẽ bị phát hiện, đến lúc đó người phía cảnh sát chắc chắn sẽ tới điều tra. Nếu bây giờ mình đi, nhất định sẽ thành đối tượng tình nghi hàng đầu, cộng thêm trước đó mình có xung đột tới Từ Khanh, coi như đủ động cơ phạm tội.
34 - Còn may, là mất tích, chỉ cần không phát hiện thi thể là không thể xác định mưu sát, dễ báo cáo lên trên. Nam cảnh sát viên tùy tiện nói, tiếp theo mở ra một tờ giấy, bên trên ghi lại mấy chục tên người, đều là từng có xung đột với Từ Khanh, cũng đều có động cơ gây án.
35 Lấy ra tờ giấy cùng bút máy, Tiêu Hoằng tùy tiện tìm chỗ nhanh chóng vẽ bản đồ đơn giản bố trí trong phòng, hoàn toàn tham khảo từ Diệu đan dược quán, tiếp theo lại ghi ra danh sách vật phẩm cần mua, sau đó giao cho Lý Nhạc.
36 Ma Văn xe tải một đường chạy như điên, khi Tiêu Hoằng lại đi vào phòng thuê, chỉ thấy toàn bộ phòng đã rực rỡ hẳn lên, gian mặt trước gần đường đã hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Tiêu Hoằng mà bố trí xong, ngoài ra thì dược quỹ, một ít dụng cụ y tế, giường bệnh, ghế sô pha cũng đã được bố trí thỏa đáng.
37 Một bên thì Lý Nhạc đang sứt đầu mẻ trán, không ngừng ồm đầu, âm thầm ghi nhớ thông tin và cách sử dụng của những thảo dược này. Đơn thuần từ việc đọc sách thì đối với Tiêu Hoằng mà nói, khá là nhanh chóng, nhưng đối với Lý Nhạc mà nói, thì quả thật giống như lão ngưu kéo xe vậy.
38 Đây là quy củ chung trên thị trường, Chế Văn Sư phải tăng giá gấp đôi phí tổn, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, giống Tang Hoành Vân, Sài Tang bán ra Ma Văn, thường thường có thể tăng lên gấp vài lần, thậm chí một ít có hiệu quả xuất sắc, còn có thể còn có thể đạt tới mười mấy lần.
39 Hơi ngẩng đầu, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy một chiếc Ma Văn xe thể thao màu vàng bỗng nhiên đứng trước cửa Đại Hoằng Dược Quán, tiếp theo liền từ trong xe có một nam nhân đi ra, hắn không lớn tuổi hơn Tiêu Hoằng là mấy, mặc trên người một thân trang phục hàng hiệu, mái tóc được chải chỉnh tề, tuy nhiên, sắc mặt lại vô cùng âm trầm.
40 - Ngươi. . . !Lý Nhạc chỉ phát ra một thanh âm như vậy, khẽ dùng tay che cái miệng đang há hốc ra của mình, một ngón tay chỉ về phía cửa, chỉ thấy đứng trước cửa đúng là Tang Hoành Vân đại danh đỉnh đỉnh, ở phía sau hắn, đồng dạng cũng là Triệu Thanh có thanh danh không nhỏ.