81 Tôi để Jeff xem từ đầu đến cuối cuộc giám sát, không xen ngang. Tôi ngồi, đăm đăm nhìn khán đài trên sân vận động qua cửa sổ. Lần đầu tiên cha tôi đưa tôi đến đây xem là khi tôi lên tám.
82 - Thêm nước sủi tăm, signora[40]? Chianti[41] nữa, signore[42]?
- Si[43], - Paul và tôi đồng thanh. Hãy tận hưởng thời gian thoải mái!
Cậu hầu bàn râu lởm chởm tươi tắn rót đầy cốc của chúng tôi, như thể chúng tôi vừa ban cho cậu ta lời chúc trường thọ.
83 Nửa giờ sau, Paul lái chiếc Camry nhanh hơn tốc độ cho phép. Dây chằng qua vai và bụng tôi cùng căng lên lúc anh phanh đột ngột, ngoặt khỏi con đường thôn dã ngộ nghĩnh và lượn lên đỉnh đồi rồi xuống thung lũng.
84 Chúng tôi chạy qua một sân thể thao rộng, nhiều sân tennis và một sân bóng rổ được chăm sóc chu đáo. Tôi nhìn những vạch trắng mới toanh, kẻ chính xác.
85 - Gì thế? - Paul nói trong bóng tối. - Có phải vì ắc quy không? Em nghĩ sao, Lauren?
Tôi nhìn anh chằm chằm. Chuyện quái quỷ gì đây?
Dù là gì đi nữa, tôi cũng không thích.
86 Năm phút sau đó trôi qua chậm chạp. Làn gió lạnh buốt bỗng thổi qua cửa sổ vào nhà. Tôi đăm đăm nhìn ra những cái cây đu đưa, lúc này nom chúng như trong phim Dự định của phù thủy Blair.
87 Tôi không thể ngừng nghĩ đến thân hình Paul đang nằm trên đất cạnh ôtô của chúng tôi.
Khoảng mươi phút sau tôi hết run rẩy và có thể nói được.
- Anh đưa tôi đi đâu? - Tôi nói và hướng về phía trước của chiếc xe.
88 Khoảng mươi phút sau, sự kinh hoàng choán hết người tôi. Tôi nằm úp mặt xuống sàn xe, im lìm như một cái xác trong xe tang. Mark Ordonez lái rất êm, giữ ở tốc độ năm mươi nhăm cây số giờ nhằm không bị chú ý.
89 Lúc đó tôi hét lên. Một trong những tiếng gào trong cổ họng, không thành lời vang trong tai tôi lúc tôi trườn bằng cả hai tay vẫn bị còng sau lưng.
Lao đầu đi trước, hấp tấp, không kịp nghĩ, tôi trườn tới cánh cửa mở toang phía lái xe.
90 Tôi ngồi đó, chớp chớp mắt nhìn kính chắn gió của chiếc xe tải. Chiếc xe chở hàng không dừng lại. Thậm chí không giảm tốc độ. Hình như người lái xe không chú ý.
91 - Sữa và đường nhé? - Cảnh sát Harrington nói lúc đến chỗ tôi trong phòng đợi của Trung tâm Y tế UConn.
Từ lúc cô và đồng sự, cảnh sát Walker nhìn thấy phù hiệu của tôi, họ đối xử hết sức ân cần.
92 Tôi lắng nghe tiếng đĩa bát lách cách trong quán. Một thứ gì đó kêu xèo xèo trên vỉ nướng. Trên tivi đằng sau người tiếp tân, một phóng viên lảm nhảm như một thằng ngốc về chuyện anh ta bị cơn cuồng phong trong trận bão ở Florida vùi dập.
93 Sáng thứ Hai tuần sau đó, tôi tắm xong thì thấy Paul đợi sẵn. Một tay anh cầm tách cà phê cho tôi, tay kia cầm áo choàng tắm.
- Phục vụ chu đáo gớm, - tôi nói và tươi tắn cười với anh.
94 Tôi đến gặp trung úy Keane trong văn phòng của ông lúc tôi vào phòng của đội. Ông chỉ ngước khỏi trò đố chữ trên tờ Post sau khi tôi đóng cửa phòng ông.
95 Phần ngày còn lại, tôi gọi điện cho phòng nhân sự. Bám riết lấy phòng nhân sự hay hơn là xoay xỏa qua những tệ quan liêu giấy tờ trong việc xin thôi việc của tôi.
96 Tôi rút chìa khóa lúc trèo lên bậc, tự nhiên như thường lệ. Lúc ra khỏi tầm nhìn của ô cửa sổ, tôi rút súng và chạy vòng ra phía sau nhà.
Tôi liếc nhìn các cửa sổ.
97 Tiệc mừng là một thành công lớn, mọi người đều rất vui, nhất là tôi. Tôi có những người bạn tốt như thế, và họ hàng của tôi phần lớn đều dễ thương. Cuối cùng thì cuộc đời lại bắt đầu có ý nghĩa nào đó.
98 Người phục vụ tới và Bonnie trả tiền. Rồi chị với tay qua bàn và vỗ nhẹ vào bàn tay tôi.
- Mình không có ý đổ dồn mọi chuyện này lên cậu cùng một lúc, Lauren, - Bonnie nói.
99 Vài giờ sau, tôi đứng trong bóng tối ở công viên Battery, cực Nam Manhattan.
Manhattan, cha tôi hay nói trước khi chúng tôi bắt đầu những cuộc tản bộ ba lần một tuần ở chính công viên này.
100 Sáng hôm sau, hơn tám giờ một chút, người chuyên pha cà phê ở Starbucks bên kia phố Pearl, cơ quan của Paul nhếch lông mày ngạc nhiên nhìn tôi.
Vui thật, tôi nghĩ.