61 Sau tang lễ Scott, lúc gần chín giờ sáng chuông điện thoại reo.
Tôi nằm đó, mong Paul nhấc máy. Từ sau vụ bắn nhau, anh tuyệt vời đến khó tin. Anh xin nghỉ làm và nấu ăn cho tôi, chặn các cuộc gọi tôi, lắng nghe mỗi khi tôi cần trò chuyện.
62 Thứ Hai tuần sau đó, khi trở lại làm việc tôi thấy hai người đàn ông ngồi trong văn phòng của sếp. Từ phòng của đội, tôi nắm bắt được kiểu cắt tóc, bộ complê màu sẫm đầy quyền uy của họ.
63 Tôi sắp ra khỏi văn phòng của Keane thì cộng sự của tôi gọi vào di động.
- Lũ chuột ấy đã ra khỏi nhà chưa? - Mike muốn biết.
- Ít ra chúng là loại hai chân, - tôi nói.
64 - Lauren, nói đi, - Mike thì thào với tôi lúc tôi ngồi đờ ra đó, câm lặng. - Cô đừng tưởng có thể vượt được mặt tôi. Ý tôi cô là người tốt, hơn cả tốt vì những việc chúng ta làm, nhưng ở đây chúng ta đang nói về tôi.
65 Trên đường về nhà, tôi gọi cho Keane, báo với ông là tôi chóng mặt và xin nghỉ ốm một ngày. Lúc tắt máy, tôi nhận ra đây là một trong những lần đầu tiên trong khoảng thời gian này, tôi nói thật với ông.
66 Đêm hôm ấy, tôi đang kéo món gà hấp chanh và thìa là nổi tiếng của tôi ra khỏi lò nướng thì Paul vào. Với ý nghĩ có thể đây là bữa ăn chung cuối cùng của chúng tôi, ít nhất tôi cũng làm được món Paul ưa thích.
67 Tôi đứng đó, im lìm, chết điếng. Paul không hủy hoại gì hết.
Đó là tôi. Tôi đã làm mọi việc tan tành.
Cuộc nói chuyện bị cản trở ngay trong bữa tối dự định của tôi.
68 Đêm hôm ấy, lần đầu tiên Paul và tôi làm tình từ khi tôi có thai. Tôi lao vào tắm rửa sạch sẽ và như hồi sinh nhờ những tiết lộ mới nhất của anh. Lúc đang gấp quần áo, tôi vớ được bộ đồ lót màu đen tôi đã cố rủ rê Paul trong buổi chiều trước khi câu chuyện điên rồ này bắt đầu.
69 - Lạy Chúa tôi, Lauren, - sau đó, Paul nói và phập phồng như một con đom đóm cạnh tôi. - Em làm sao thế? Bộ ngực em nữa?
- Em biết, - tôi nói và đùa cợt ghìm anh vào ngực.
70 Sáng hôm sau, khi bước vào phòng của đội, tôi thấy bàn của Mike vắng ngắt. Lúc tôi hỏi sếp Mike đâu, ông nhắc tôi về hai tuần nghỉ phép bắt buộc với các cảnh sát liên quan đến một vụ bắn súng.
71 Tôi lấy hồ sơ của Scott ra và trong gần một giờ, tôi đọc lại các báo cáo tôi viết, từng cái một. Rồi tôi định đọc lại lần nữa.
Tin tôi có thai và vận may của Paul là cái cớ cho tôi xin nghỉ hưu sớm, nhưng sẽ có một số cặp lông mày hoài nghi nhướn cao.
72 Mất gần một giờ xe nọ nối đuôi xe kia, tôi mới đến được nhà Brooke ở Sunnyside.
Tôi đỗ chiếc xe cảnh sát cạnh ôtô khác cho đỡ bị chú ý, rồi đi bộ đến cửa trước, với đồ lề của Scott trong tay.
73 Tôi chớp chớp mắt trên các bậc thang cũ kỹ, kêu cót két xuống tầng hầm nhà Thayer. Chẳng phải cuộc tình nào cũng có những ràng buộc nhất định đó sao? Tôi phải ra khỏi nơi này trước khi bị giao việc sắp xếp những bức tranh của Scott từ thời tiểu học, rồi sau đó là dọn ngăn đồ lót của anh.
74 Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực lúc tôi bóc đĩa DVD khỏi lớp băng dán hai mặt.
“BẢO HIỂM” ghi bằng bút màu xanh lơ.
Lật cái đĩa trong ánh sáng huỳnh quang, tôi thấy khía cạnh bí ẩn của Scott tăng dần và thực sự gây tò mò.
75 Chưa đầy một giờ sau, tôi đến lối vào phía nam công viên Van Cortland ở Bronx.
Tôi lượn một vòng chữ U lên đường vào sân golf của công viên Van Cortland, có tiếng là sân golf lâu đời nhất nước Mỹ.
76 - Chà, thế thích hơn, - cô gái trên màn hình nói và xoay tròn khoe mọi thứ, và tôi phải công nhận là rất ấn tượng.
Cuối cùng, cô nàng dừng lại và hôn thật mạnh lên miệng người đàn ông.
77 Sáng hôm sau, tôi thức dậy với ý nghĩ sửng sốt và có phần kỳ quặc rằng đây là thời gian thích hợp để nghỉ phép một tuần.
Chính xác thì tôi đã bắt đầu nghỉ từ thứ Hai.
78 Sau một đêm thao thức và kiệt sức, gần như không chợp mắt tí nào, tôi quyết định nhét khẩu súng và phù hiệu của tôi vào trong chiếc áo vét Armani Exchange màu đen ưa thích.
79 Tôi đi theo Jeff. Văn phòng của anh ở trong góc, quay ra sân vận động. Có thể nhìn thấy những chỗ ngồi trên khán đài phải của Yankees qua cửa sổ viền đồng đỏ.
80 Nghe thực cám dỗ. Tôi đã phải giữ quá nhiều bí mật trong thời gian quá lâu. Đã nói dối các bạn bè và đồng nghiệp.
Sự khao khát tự thanh minh, rũ bỏ gánh nặng gần như không chịu nổi.