41 041“ Đại sư tỷ!” Tiếng gọi mừng rỡ vang lên, Linh Nhạc vội vã chạy tới, bên cạnh còn có Phượng Minh. Thiên Âm vui mừng nhìn về phía xa, định đứng lên nhưng dưới chân lại càng đau đớn.
42 042Ma tộc xuất hiện, với Thiên giới mà nói đây quả thật không phải tin tức tốt lành gì. Từ vạn năm trước, sau trận đại chiến năm đó, tiên yêu hai giới tuy rằng có vẻ bình lặng nhưng bên trong như nổi sóng.
43 043Thiên cung từ trước đến nay vốn là nơi trang nghiêm rực rỡ, nhưng với Thiên Âm mà nói, ánh sáng của mão nhật tinh quân ngày hôm nay, thực sự là hơi nóng.
44 044Nàng không biết mình ra khỏi vườn tiên quả như thế nào, dưới chân hư hư thật thật, như thể đạp trên những đám mây thật cao, rồi chỉ một khắc sau sẽ rơi xuống tan xương thịt nát; có khi lại giống như đi trong núi đao biển lửa, mỗi bước đều đau nhức tâm xương.
45 045lau nước mắt trên mặt nàng, từng giọt một, nét mặt dịu dàng khiến nàng càng thêm đau lòng: “Không có chuyện gì, ta đi nói chuyện với mẫu hậu. Đừng lo lắng, ta sẽ khiến người đồng ý, bất kể thế nào.
46 046“Âm Âm!” Viêm Hoàng như quả cầu lửa chạy ào vào trong lòng Thiên Âm, Thiên Âm cứng ngắc lui một bước mới đứng vững được. ”Vừa cảm nhận được khí tức của Âm Âm, hóa ra Âm Âm thực sự tới… Thực sự đến thăm Hoàng Nhi mà”.
47 047Đêm ở Kỳ Sơn lạnh hơn ở Thanh Vân rất nhiều. Thiên Âm kéo chăn, để gió lạnh bên ngoài không thể thổi vào, Viêm Hoàng trong lòng khẽ động đậy một chút, chôn mình càng sâu hơn.
48 048Ở Kỳ Sơn mấy ngày, Thiên Âm đã hiểu được dụng ý của Diễn Kỳ khi mang nàng tới đây. Một phần có thể là vì thủ đoạn của Thiên Hậu, không cho nàng có quá nhiều dính dáng với Linh Nhạc.
49 049Đêm lạnh như băng, Viêm Hoàng vẫn chưa trở về. Có tiên nga đến truyền tin, nói cô bé ngủ lại bên chỗ Phượng Minh, dù sao cũng là tỷ muội thân thiết, ở cùng nhau là chuyện đương nhiên.
50 050Đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi bên tai là tiếng hít thở khe khẽ, Linh Nhạc mới phát hiện người trong lòng đã ngủ. Thiên Âm chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, không phải lo lắng đề phòng, cũng không gặp ác mộng.
51 051Nắng gắt như lửa, ánh mặt trời chói chang càng lên cao. Thiên Âm đặt cỏ non vừa cắt xong lên mặt đất, chỉ một lát sau, mười mấy con thỏ vội vàng chạy tới, gặm từng ngụm một.
52 052Y nhíu mày một cái như không đồng ý, đi về phía rào chắn, đổ tất cả cỏ trong giỏ ra ngoài: “Đã nói đừng lo mấy con thỏ này nữa mà, chúng nó gặm hết cỏ trong viện của chúng ta rồi.
53 053“Khi đó ta không biết mệnh của tỷ là do Tư Mệnh định đoạt, cho nên tìm mãi cũng không ra…” Mi tâm nhíu chặt, năm đó y rất ỷ lại vào âm thanh của nàng, cho nên mới phải đi tìm.
54 054Cảm giác ấm áp, thoang thoảng mùi hương của ánh mặt trời, chạm lên môi nàng, không giống lần ngây ngô trước điện Thanh Vân, cẩn thận rụt rè, lần này giống như một ngọn lửa nhiệt tình bùng cháy, khiến hai người trở nên kì lạ.
55 055Thiên mệnh đáng tiếc, từ năm trăm năm trước cũng chưa từng thiên vị cho nàng. Bắt đầu từ khi Diễn Kỳ xuất hiện, nàng càng lúc càng hiểu rõ.
56 057Chỉ là thế sự không bao giờ như ý muốn, Thiên Âm vừa vào nhà, còn chưa ngồi xuống, ý chỉ của Thiên Hậu đã bất ngờ truyền đến, triệu kiến Thiên Âm.
57 058Thiên Âm cảm giác như một đạo thiên lôi đánh về phía nàng, ngay cả khi đang ngồi trên ghế cũng như lung lay sắp đổ, như thể sau một khắc sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
58 059Trở về Thiên Giới đã ba ngày rồi mà Thiên Âm cũng không gặp được Linh Nhạc, y có lẽ vẫn ở lại tìm nàng hay đã trở về rồi, liệu có phải y đã nghe được những chuyện của nàng rồi sẽ không còn để tâm tới nàng nữa.
59 060Hôn lễ trên Thiên giới, Thiên Âm chứng kiến từ đầu tới cuối thấy cũng chẳng khác những hôn lễ ở nhân gian là mấy. Nhưng nàng cũng không có tâm tư mà đi nghiên cứu những thứ đó, đầu nàng một mảng trống rỗng, tới khi nàng phục hồi tinh thần thì đã thấy mình choàng khăn voan lặng lẽ ngồi ở trong phòng mấy canh giờ liền.
60 061“ Ai mà không biết nàng trước kia làm ra biết bao chuyện hoang đường chứ, bây giờ còn có mặt mũi nào đòi gả cho quân thượng chúng ta chứ. ”“ Không phải lúc trước còn cùng Nhị hoàng tử yêu đương nồng cháy mà, sao giờ lại xoay người tới nơi đây vậy.