21 021Giữa rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh vật xung quanh mang một vẻ u tĩnh. Không hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu.
22 022“ Tại sao lại muốn ta đi?” Thấy Diễn Kỳ đã đi xa, Bạch Vũ mới mở miệng hỏi: “ Nếu chỉ là dạy bảo mấy thuật kết giới thì muội cũng có thể làm được mà.
23 023Bước vào trong điện, Bạch Vũ ca ca đang thi triển thuật pháp, Linh Nhạc ngồi xếp bằng ở chính giữa, thấy nàng bước vào liền nhìn nàng cười thật tươi.
24 024Linh Nhạc thật sự là một thiên tài, điển tịch mà Bạch Vũ để lại, phần lớn có thể y đều hiểu thấu, cho dù gặp khó khăn, nàng chỉ cần hướng dẫn một chút,y có thể lĩnh hội được ngay.
25 025Trước thiên kị hai ngày, Thiên Âm đi một chuyến tới phủ Ti Mệnh. Lúc gần đi Linh Nhạc vẫn cố gắng luyện tập kết giới thuật của mình, từ sau ngày to gan nói những lời đó với nàng, y cứ thấy nàng là lại quẫn bách, nhìn trời nhìn đất nhưng không dám nhìn vào mắt nàng.
26 026Người càng không muốn gặp, lại càng gặp lại lần nữa. Ngày thứ hai y lại xuất hiện ở Thanh Vân, là vì Linh Nhạc. Kết giới thuật của Linh Nhạc đã dày công tôi luyện thành, Thiên đế vốn định dặn dò y thêm vài việc, y lại chậm chạp ở Thanh Vân không chịu trở về, Diễn Kỳ không thể không đến bắt người.
27 027Liên tục ba ngày đều nhìn thấy Diễn Kỳ, Thiên Âm không thể không nghi ngờ có phải thần khí trong tay mình xảy ra vấn đề gì không, cho nên cảm giác sai lệch, rồi hoa mắt.
28 028Chỉ còn lại bóng hình đờ đẫn trên mặt đất, bỗng nhiên một màn đêm đen tối vây úp tới, xung quanh lạnh đến tận xương. Linh khí trong tay bị lấy mất tạo thành một vết cắt bỏng rát.
29 029“Thiên Âm, Thiên Âm…” Tiếng nói run rẩy vang lên, hoảng hốt. Là ai vậy? Ai có thể gọi nàng bằng giọng điệu đó. Lúc này còn ai nhớ tới nàng, Thanh Sơn, Lục Thủy không thể biết nàng ở đây, mà Bạch Vũ ca ca càng không thể… Ai sẽ đến cứu nàng? Ai có thể cứu con người chỉ có hai bàn tay trắng này, duy nhất chỉ có…“Sư phụ?”Âm thanh bên tai phút chốc lại biến mất, có thứ gì đó được nhét vào tay nàng, linh khí nhẹ nhàng hiện lên, nàng cảm nhận được đáy lòng có thứ gì đó không ngừng phá thể chui ra, lại được xoa dịu xuống.
30 030“Linh Nhạc, giữa Thiên kỵ sao đệ lại dám ra tay cướp Xích cơ?” Giọng nói của Diễn Kỳ vang lên: “Đệ càn quấy đủ…” Lời còn chưa dứt, y đã bị thân ảnh trong tay Linh Nhạc làm cho kinh hoàng, giật mình đứng yên tại chỗ.
31 031Lúc Thiên Âm tỉnh lại, Xích cơ đang nằm trong lòng bàn tay nàng khẽ kêu, nàng cảm nhận được linh thức, khi đó mới nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Thủy, chắc nàng ấy đã khóc rất lâu cho nên giọng cũng khàn hẳn đi, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ.
32 032Hướng Sinh Liên không hổ là Long tộc chí bảo, chưa đầy nửa tháng Thiên Âm đã phục hồi lại sức khỏe. Trong thời gian đó Ti Dược thường xuyên tới thăm khám cho nàng, cũng không biết lần trước Linh Nhạc đập phá phủ đề của ngài ấy ra sao mà mỗi lần gặp mặt ngài ấy luôn bày ra bộ dạng ai oán, thế nhưng khi xem mạch cho nàng lại hết sức cẩn thận, một chút cũng không dám qua loa.
33 033Không biết từ khi nào, Diễn Kỳ đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, có lẽ y cũng tới để đón Linh Nhạc: “ Chịu phạt lâu ngày có phải là đầu óc của đệ cũng có vấn đề rồi không, quên cả việc tới gặp phụ vương phục mệnh rồi sao? Đúng là nên phạt đệ nhiều ngày nữa mới phải.
34 034“ Tại sao lại đi nhanh như vậy?” Hắn mỉm cười hỏi. Diễn Kì không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn y. Viêm Kì khẽ híp mắt, cúi đầu nhìn xuống bóng hình của Thiên Âm ở phía dưới, lúc này chỉ còn là một cái chấm nhỏ màu đen mờ mịt.
35 035“Tôn chủ, nhị hoàng tử tới”, Lúc Lục Thủy nói, Thiên Âm đang ở Phù Vân Điện xem điển tịch sư phụ để lại, Lục Thủy cười đầy hàm ý tới bẩm báo : “Mới một ngày không gặp, nhị hoàng tử đúng là nóng ruột”.
36 036Vô Ưu khúc là trụ cột của Thanh Vân, cũng là tiên thuật cao thâm nhất. . Dĩ âm ngự thuật*, có thể dựa theo sự thay đổi tâm tình của con người mà biến hóa.
37 037Ở vùng phụ cận yêu giới, đáng lẽ yêu khí sẽ phải vô cùng mạnh mẽ, nhưng Mộ tiên sơn lại hoàn toàn khác biệt, một bức tường ánh sáng bao phủ xung quanh, linh khí nồng đậm ngay cả thiên cung cũng không bằng.
38 038“Đúng rồi, Linh Nhạc sao hai người lại tới Mộ Tiên Sơn?” Phượng Minh nhìn về phía Linh Nhạc, lại chuyển hướng nhìn sang Thiên Âm bên cạnh. Linh Nhạc ho khan hai tiếng, áng hồng trên mặt còn chưa kịp giảm bớt, vô tình lại như cố ý đứng chắn trước người Thiên Âm nói :”Chúng ta chỉ là vì tìm lưỡi gà của sáo Vô Ưu, mới tới lấy trúc trong rừng này”.
39 039Đáng tiếc là chậm một bước, Diễn Kì đã ngắt bông hoa đó xuống, nháy mắt, một luồng áp khí bung ra dữ dội. Tiếng nổ lớn vang lên, Diễn Kỳ đứng gần nhất nên bị bắn văng ra trên mặt đất, phun một ngụm máu đen.
40 040Nàng dò dẫm bước từng bước hơn nửa canh giờ, đột nhiên chân bị túm lấy kéo ngã, không biết là thứ gì, vừa ấm áp, vừa đau đớn. Nàng không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.