1 Cô - một cô gái cá tính, xinh đẹp, được rất nhiều người trong trường theo đuổi.
Hắn - lạnh như băng, khuôn mặt tuyệt mĩ như được khắc mà ra, vẻ ngoài lạnh lùng của hắn thu hút không ít ánh nhìn từ các cô gái trong trường.
2 Chiếc xe màu đen đắt tiền sau nửa tiếng cũng dừng lại trước ngôi trường sang trọng, rộng lớn.
"Cậu chủ, Tịch tiểu thư, mời".
Bác tài xế mở cửa xe, cảm thấy không khí có gì đó khác lạ.
3 Sau giờ Toán, thái độ Tịch Khả liền thay đổi, nhìn thấy Thiên Lãnh đi hướng nam, cô liền đi hướng tây, nói chung gặp ở đâu, tránh ở đó.
Đương nhiên, hắn cũng biết, chỉ là hiện giờ vẫn muốn trêu cô một chút.
4 Bóng dáng Tịch Khả khuất dần, Hoàng Phủ Diệp Nam lạnh giọng nói.
"Nếu mày làm tổn thương cô ấy, tao sẽ không để yên".
Mi tâm Thiên Lãnh nhíu chặt, đây là đang tuyên chiến với hắn? Hắn ta nghĩ mình là ai mà dám đấu với Thiên Lãnh này!
"Đấy là việc của bọn tao, không liên quan đến mày".
5 Tịch Khả úp mặt xuống bàn, mặc cho Thiên Lãnh ở bên cạnh có dỗ cô thế nào cô cũng không nghe.
"Khả Khả! Tôi thề! Tôi không yêu Hoàng Phủ Diệp Nam".
6 "Chết tiệt! Mẹ không ngờ nó lại dám kéo Tịch Khả đi như thế!".
Thiên Phu Nhân tức giận đập mạnh xuống bàn. Đến bố của Hoàng Phủ Diệp Nam cũng phải nhường bà vài phần, thế mà phận làm con như Hoàng Phủ Diệp Nam lại dám.
7 Tịch Khả chạy thật nhanh đến bên giường bệnh của Tịch Phu Nhân, đôi mắt cô ươn ướt.
"Mẹ, dạo này mẹ không khoẻ sao?".
Tịch Phu Nhân nghe thấy tiếng con gái khoé môi giật nhẹ vài cái.
8 Sáng hôm sau, Tịch Khả và Thiên Lãnh đưa Tịch Phu Nhân và Tịch Cố Lăng lên máy bay.
Tịch Phu Nhân vờ như sức yếu, bà ngồi trên xe lăn, còn được phủ một lớp chăn mỏng đến chắn gió.
9 Ngày hôm sau, Tịch Khả rời khỏi phòng, tranh thủ khi Thiên Lãnh chưa dậy xuống ăn sáng rồi đi học, ai ngờ, vừa bước xuống đã nghe không ít nhưng tiếng xì xào từ người giúp việc.
10 Sáng hôm sau, Tịch Khả dậy rất sớm, cô chuẩn bị một bát cháo trắng với một cốc sữa tươi rồi mang lên phòng cho Thiên Lãnh.
Cánh cửa chậm chạm mở ra, chiếc giường đã trống không, Tịch Khả đặt khay thức ăn lên đầu giường.
11 Ngày hôm sau, Tịch Khả đã kéo Thiên Lãnh dậy từ rất sớm.
"Thiên Lãnh, anh còn không dậy?".
Thiên Lãnh ngáp một cái, đưa tay kéo cô vào lòng, không nhịn được mà cúi xuống hôn lên trán cô.
12 Tịch Khả cùng Thiên Lãnh về đến nhà đã là 7h tối.
"Thiên Lãnh, em nấu anh nhé!".
Hôm nay, Thiên Lãnh cũng đã cho cô một món quà hết sức đặc biệt, nên cô cùng nên làm gì đó cho anh mới phải.
13 Tịch Khả vươn vai ngồi dậy, từ cửa sổ tầng hai, cô có thể nhìn thấy một người đàn ông, gập người ngồi trên cánh cửa sắt. Cảnh tưởng nhìn thật đáng thương!
Tịch Khả lắc đầu, ai bảo dám lừa cô chứ, cô đây còn chưa xử chán.
14 Cả giờ học, Tịch Khả đều nhìn liếc trộm Thiên Lãnh cười. Nhớ lại tấm ảnh cô lén chụp hắn, công nhận là rất đáng yêu nha!
Áp chế lửa giận, Thiên Lãnh cố gắn chăm chú học, bỏ qua ánh mắt đầy hứng thú từ mọi người.
15 Sau bữa tối, Thiên Lãnh cùng Tịch Khả đi dạo.
"Thiên Lãnh! Bầu trời hôm nay nhiều sao thật".
"Ừ".
"Cũng đẹp nữa".
"Ừ".
"Sao anh cứ 'ừ' mãi thế? Vẫn còn giận sao?".
16 Thời gian thấm thoát 10 năm đã trôi qua, dường như tất cả đều thay đổi.
Tịch Khả từ một người dễ thương, hoạt bát, từ sau vụ tai nạn đã trở nên ít nói.
17 "Tịch tổng mời".
Tịch Khả bước vào phòng làm việc, khẽ đảo mắt xung quanh. Cách bài trí không tồi!
"Lăng tổng, xin lỗi đã để ngài đợi. . . . ".
Người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng về phía cô từ từ xoay người.
18 Bàn xong công việc cũng đã là 7 giờ tối, Tịch Khả từ chối lời mời ăn tối của hắn rồi một mình đi ra bờ sông. Hôm nay cô muốn ở một mình, bởi, đây là ngày giỗ của Thiên Lãnh.
19 Mấy ngày hôm sau, Tịch Khả cũng không đến Lăng Thị để bàn chuyện hợp tác nữa mà nhờ phó tổng giám đốc của Tịch thị đến. Nghe đồn cô sắp làm đám cưới nên sẽ nghỉ một thời gian.
20 Tịch Khả ở trong lòng Lăng Tịch Thiên mỉm cười, cô nở nụ cười hạnh phúc nhất.
"Cuối cùng anh cũng trở về".
"Ừ, anh trở về rồi, xin lỗi em!". Lăng Tịch Thiên hôn lên trán cô.