21 Bị người của Lăng Tịch Thiên kéo ra ngoài, ánh mắt Hoàng Phủ Diệp Nam trở nên dữ tợn, mối thù này, hắn chắc chắn sẽ trả! Bắt buộc phải trả! Tịch Khả, chỉ có thể là của một mình hắn! Không thể là của người khác!
.
22 "Thiên Lãnh, anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?". Tịch Khả ngẩng đầu nhìn hắn, đôi đồng tử xinh đẹp đảo tròn. Nói cô không mong chờ hắn về là nói dối, nói cô không yêu hắn cũng là nói dối, tình yêu của cô đối với người đàn ông này đã sớm in sâu vào cốt tuỷ.
23 "Nhẹ thôi. . . . ".
"Mở to ra. . . . ".
"Đút vào đi. . . . ".
"Này, kêu nhẹ thôi. . . . . ".
"Nhanh lên tôi chịu hết nổi rồi. . . . ".
Ông bà Tịch cùng Thiên phu nhân đứng ngoài của.
24 Thiên Lãnh cầm tờ giấy đặt trên giường, khoé môi cong lên. Vốn dĩ hắn đã tin là cô bị bắt cô, nhưng ở phía dưới là có chữ ký 'Hội những người xinh đẹp' làm hắn.
25 "Hahaha. . . . !" - Tịch Phu Nhân ôm bụng cười.
"Mẹ, còn ngồi đấy mà cười nữa, chạy đi nhanh lên, không bọn chúng đến đấy" - Tịch Khả nhíu mày, này, bọn họ là đang bị bắt cóc đấy, thế mà mẹ cô vẫn còn ngồi cười được cơ chứ?
Tịch Phu Nhân nén cười, kể lại sự việc cho Tịch Khả nghe.
26 Hoàng Phủ Diệp Nam thô bạo xách áo cô, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong, xoa nắn thứ cao vút kia, mặc cho Tịch Khả điên cuồng gào thét, hắn cũng không quan tâm.
27 Thiên Lãnh ôm chặt thân thể đang run rẩy, hắn dùng chân đá mạnh thi thể được phủ toàn máu tươi của Hoàng Phủ Diệp Nam xuống giường. Mối thù này, hắn nhất định phải trả.