1 Chương 01 - Bé Thanh ơi ! Bé Thanh à ! Có ai trông thấy bé Thanh đâu không thế ? Bà Huy đang viết dở lá thư, sực nhớ đến đứa con bé bỏng nhất nhà, và cũng cưng chiều nhất nhà.
2 Thấy chẳng nên làm cho chị chúng nó bực mình thêm nữa, một đứa bèn chuồn ra lối cửa trước, còn một đứa thì leo qua cửa sổ nhảy ra ngoài. Hai đứa đi khỏi rồi, căn phòng trở lại yên tĩnh.
3 - Chị Kim Chi đang lo có kẻ gian phi đã vào nhà chị đó. Tín hét to : - À, nếu là quân trộm thì ta sẽ bắt tại trận ! Chị Kim Chi ơi, đợi em đi lấy khẩu súng đã nhé.
4 Cô vội chạy tới chỗ anh Khải đang ngồi lau xe hỏi : - Anh có biết vật gì đây không ? Khải cầm chiếc máy, lật đi lật lại đáp : - Không, không phải của anh và anh rất lấy làm ân hận vì nó đẹp quá chừng.
5 - Có lẽ. Coi này, ba áy chạy đây. Những đứa trẻ hồi hộp theo dõi các tác động của ông bố. Bánh xe bắt đầu quay. Tiếng nói xúc động của một thiếu phụ phát ra : “Cham Nóp, chú có chắc rằng không phải hắn ta ? Chú cũng rõ hắn đang theo dõi, tìm kiếm chúng ta.
6 Chương 03 Mỗi buổi chiều khi tan học, Kim Chi bao giờ cũng đạt được một vài thắng lợi. Các bạn cô bu quanh : - Hôm nay con nhỏ lại phát minh được món gì thế ? Những sáng tác của cô thì đếm không xuể và các bạn cô được tặng rất nhiều.
7 Chương 03 Mỗi buổi chiều khi tan học, Kim Chi bao giờ cũng đạt được một vài thắng lợi. Các bạn cô bu quanh : - Hôm nay con nhỏ lại phát minh được món gì thế ? Những sáng tác của cô thì đếm không xuể và các bạn cô được tặng rất nhiều.
8 Kim Chi cúi người ra ngoài cửa sổ để nhìn sang nhà bên cạnh. Nhưng vì bức tường rào quá cao, cô chỉ nom thấy tầng lầu mà thôi. - Ô kìa ! Có ánh đèn. Cô lẩm bẩm.
9 Nhưng sự tò mò làm cô thêm can đảm, cô vội bước theo anh, đi nép sát vào bức tường để ra cổng. Bỗng Khải dừng lại thì thầm : - Ta cẩn thận là rất phải, em trông kìa ! Cô bé vừa kịp ngăn một tiếng kêu trong cổ họng : Ngoài cổng, bóng đen lại xuất hiện.
10 Hôm sau là thứ năm, hai anh em Kim Chi được nghỉ học. Tuy đến chiều ông Huy sẽ đi công tác, nhưng các thói quen trong gia đình vẫn không có gì thay đổi.
11 Vừa nói ông khách vừa mở ví. Khải tưởng ông ta lại lấy một phong thư nữa để nhờ đưa. Nhưng không, ông rút ra một tờ giấy hai trăm. Cậu đỏ mặt tới mang tai : - Ồ ! Thưa ông, cháu không nhận tiền đâu ạ.
12 Tuy nhiên hai địch thủ lại bất đồng cân lượng. Con bê khoẻ hơn, kéo mạnh sợi dây thừng, làm Khải phải loạng choạng bước theo. Như thể là cậu đã bị con vật bắt lôi đi vậy.
13 - Ta mà ở đây thì buồn chết, Khải nghĩ thầm và nhớ đến các cửa sổ ở nhà cậu mở rộng thênh thang cho ánh sáng và không khí tự do lùa vào. Chú tài xế đưa Khải vào phòng khách cũng tối như phòng ngoài.
14 Ông Huy đã cất chiếc máy ghi âm trong tủ kính phòng giấy của ông, đợi sở hữu chủ đến lãnh về. Kim Chi hỏi : - Cho nó chạy ngay bây giờ hả anh ? - Đâu có được, cho chạy ở đây má nghe thấy thì sao ? Chúng ta không nên để má biết một tí gì về chuyện này cả.
15 vẫn câm, nay bị động mạnh nó kêu vang lên như hồi chuông báo động làm đối phương mất tinh thần. Được thể, Kim Chi lại vớ luôn chiếc áo choàng chạy ra, lúc đó Khải đã đứng dậy, vội nắm lấy một đầu áo, rồi hai người chụp vào đầu tên kia như một tấm lưới.
16 Cô bé vẫn không chịu mở cửa cho anh, vì nếu Khải biết trước sự bất ngờ thì cuộc vui tới sẽ mất cả thích thú. - Anh cứ ở ngoài đó, em ra ngay bây giờ. - Nhưng không thể chờ đợi được nữa, vội lắm.
17 Bữa cơm chiều có vẻ uể oải. Vì không có ba về như mọi ngày và chỗ ngồi của ba tại bàn ăn bỏ trống, lũ trẻ thấy thiếu thốn một niềm vui. Bỗng chuông điện thoại reo : - Ba đó ! Nhựt kêu và đứng phắt dậy chạy tới, các đứa khác theo sau.
18 - Vào giúp chị Tư đặt bàn đi. Việc đó sẽ giải khuây ày. - Nhưng chưa đến lượt em. Hôm nay là phiên chị Kim Chi chứ. - Thế thì vào học bài đi, thay vì chơi vớ vẩn.
19 soát dây điện là gì ? Gã đã gợi chuyện về biệt thự Bạch Liên và đã đặt biết bao là câu hỏi về bà láng giềng bí mật này. Với sự suy luận của một nhà thám tử đang theo dõi một đường đi nước bước, cậu bé nói tiếp : - Thưa bà, cách đây vài tuần, một người thợ điện đã đến đây kiểm soát.
20 - Anh không thể chăm sóc được nó đâu, để tôi mang nó về với tôi vì nó cần có một tình thương mà anh không thể nào có được. - Thưa má, không bao giờ con chịu rời xa Bích Ngọc hết, ông ta gay gắt đáp.