81 Lộc Hàm áp tải Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân không tình nguyện đến chỗ thầy giáo vũ đạo của bọn họ để phỏng vấn. Theo như lời Trương Nghệ Hưng nói, dù sao vị trí của Kim Chung Nhân không cần cũng là lãng phí, khả năng nhảy của Thế Huân lại không kém chút nào, thậm chí cậu ấy còn nhỏ hơn một tuổi, cơ hội khẳng định sẽ lớn hơn nữa.
82 Tâm trạng Kim Chung Nhân lúc uống say tốt lắm. Bạch Hiền cảm giác mình thật sự chính là chủ nhân đang dắt con chó lớn của mình. Thỉnh thoảng quay đầu lại, đều có thể thấy Kim Chung Nhân tựa hồ chưa uống rượu qua bao giờ cho nên đã hoàn toàn say, đối với mình ngây ngô cười, ánh mắt dại ra.
83 Cho nên nói, người này lúc say rượu kỳ thực cũng không tệ lắm đúng không?
Bạch Hiền dốc hết sức mới đem con ma men đè nặng trên người đẩy ra, sửa sang lại một chút quần áo cùng mái tóc hỗn độn, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân.
84 A, thật vô cùng xin lỗi mọi người vì đã tự tiện bỏ 2 chương 82 và 83 để nhảy cóc sang chương 84 TT__TT Thú thật là fic này dài quá rồi, 2 chương kia lại chỉ loanh quanh nói về quá trình cả đám khuyên nhủ em Huân.
85 A, thật vô cùng xin lỗi mọi người vì đã tự tiện bỏ 2 chương 82 và 83 để nhảy cóc sang chương 84 TT__TT Thú thật là fic này dài quá rồi, 2 chương kia lại chỉ loanh quanh nói về quá trình cả đám khuyên nhủ em Huân.
86 “Vậy là Thế Huân vừa đủ điểm trúng tuyển?” Bạch Hiền kẹp di động vào bả vai nói chuyện. Ở đầu dây bên kia đại khái vì có điểm ồn ào, cho nên Lộc Hàm không thể không gào lên thật to.
87 Từ lúc bắt đầu lên máy bay, Bạch Hiền đã liên tục cảm thấy khó chịu.
Đầu tiên là lúc muốn đem hành lý xách tay thả trên khoang đựng đồ, kết quả vừa đứng lên, Kim Chung Nhân liền tự động trở thành vệ sĩ, giành lấy túi hành lý từ trên tay Bạch Hiền.
88 Buổi tối, đảo Jeju hoàn toàn thoát khỏi ánh sáng mặt trời chói chang ban ngày mà trở nên mát mẻ, tựa hồ đã không còn giống như khí hậu cuối tháng sáu đầu tháng bảy nữa.
89 Lúc Kim Chung Nhân nói muốn đi nhảy Bungee, Bạch Hiền kịch liệt ngăn cản, thậm chí còn không ngại giở trò làm nũng.
“Trời nóng như vậy, sẽ bị cháy nắng mất.
90 Lúc Bạch Hiền từ trong túi lấy ra một cây bút kẻ mắt màu đen, Kim Chung Nhân hoàn toàn đờ đẫn.
“Anh! Sao lại có thể mang cái này bên người vậy?”
Kim Chung Nhân cảm thấy thật đáng sợ.
91 Lúc Trương Nghệ Hưng cưỡi một cái xe đạp xuất hiện ở trước mặt mọi người, Bạch Hiền bùng nổ tức giận.
“Anh kêu bọn em mang hành lý đứng ở cửa trường học chờ mấy người đến giúp chuyển đồ, vậy mà lại đi xe đạp tới là sao?”
Bạch Hiền chỉ vào Trương Nghệ Hưng tức giận đến nói không ra lời, “Có đùa không vậy? Cái này hữu dụng không? Ngô Diệc Phàm đâu?”
“Bạch Hiền, ai cho phép em gọi cả họ cả tên nhà người ta ra thế?”
Ngô Diệc Phàm cưỡi một cái xe khác xuất hiện phía sau Trương Nghệ Hưng, thân hình cao lớn ngồi trên xe nhỏ có vẻ có chút kỳ quái, đôi chân dài bất đắc dĩ khuỳnh ra phía ngoài để giữ thăng bằng, nháy mắt có cảm giác từ nam thần biến thành loại nhà giàu mới nổi.
92 “Cháu muốn ở cùng phòng với Biện Bạch Hiền. ” Kim Chung Nhân đứng ở trước bàn a di quản lý kí túc xá, trịnh thượng áp đặt, không hề lễ phép nói.
“Ký túc xá đã chia rồi.
93 Dự cảm của Ngô Thế Huân là hoàn toàn chính xác.
Bởi vì vừa mới nhập học còn chưa bắt đầu chính thức lên lớp, cho nên Thế Huân và Kim Chung Nhân thật rảnh rỗi ngồi ở trên sân cỏ bên cạnh kí túc xá.
94 Kim Chung Nhân vui sướng khuân hành lý của mình hết thảy chuyển vào căn phòng đối diện từng thuộc về Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, sau đó lại thể theo yêu cầu bồi thường mà cặm cụi vác đống đồ đạc của Xán Liệt về phòng cũ của mình.
95 Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân bị Trương Nghệ Hưng trực tiếp kéo vào câu lạc bộ khiêu vũ, ngay cả thời gian phản kháng cũng chưa kịp chuẩn bị, còn Bạch Hiền thì lại hào hứng cùng Xán Liệt và Khánh Thù chạy đi tham gia ứng cử vào hội sinh viên của trường.
96 Lộc Hàm cùng Bạch Hiền đều gặp phải rắc rối giống nhau.
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân cũng gặp phải phiền phức tương tự.
Thực ra, có lẽ trước khi ba người chưa vào trường đại học, Lộc Hàm cũng đã bị quấy rầy lâu rồi.
97 Sự việc Bạch Hiền ghen tuông chẳng biết tại sao rơi vào quên lãng khiến Ngô Thế Huân vốn muốn xem kịch vui cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cậu ta đem hết thảy quy kết cho nội tâm cường đại của Bạch Hiền chứ không phải nhờ lời giải thích của Kim Chung Nhân.
98 Từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao, Bạch Hiền bỗng nhiên nhận ra Kim Chung Nhân có những hành vi lén lút. Rõ ràng hôm đó cậu ta cũng không phải dự thi hạng mục nào, nhưng chẳng biết tại sao lại luôn mất tích…
Chơi trốn tìm lại hoàn toàn không nấp kỹ, cứ cách mỗi giờ lại gọi một cú điện thoại đến kiểm tra, sợ mình chạy tới nơi đông người có thể lại bị mọi người tranh giành.
99 Vốn Bạch Hiền định sẽ chạy đến sân vận động khi bắt đầu hạng mục cuối cùng – hạng mục nhảy xa dành cho nam. Nhưng thật không may, Phác Xán Liệt lại tham gia phần thi này, hơn nữa còn nhất định lôi kéo Bạch Hiền ở lại cổ vũ.
100 Nghi lễ bế mạc vừa kết thúc, Bạch Hiền rất muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng lập tức đã bị Kim Chung Nhân trực tiếp xông vào phòng truyền thanh kéo đi.
Cho đến khi tìm được một góc vắng vẻ, Kim Chung Nhân quay người lại đè bả vai Bạch Hiền xuống, đặc biệt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Anh, tối hôm qua em đã suy nghĩ rất nhiều.