41 Quả xứng là người mang đi từ Vi gia, hiệu suất làm việc của Tiểu Vân cao kinh người, so với Dược nhi thì khỏi phải nói. Ngọc Lưu vừa phân phó một lát đã thấy mấy tiểu tư (gã sai vặt) nâng nước ấm vào phòng cách vách, dáng vẻ đối với hắn không giống như lúc trước.
42 Bị Vi Miễn quấy rồi một đường, cũng không biết đi bao lâu xe ngựa mới dừng lại. Lúc xuống xe, Ngọc Lưu không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Trước mắt hắn là một đám người dũng động (kiểu như vừa đông vừa hung hãn í:D), nơi nơi đều có quan binh, huyên náo không thôi.
43 Ngọc Lưu vừa xê dịch lập tức kinh động Vi Miễn, bàn tay to lớn vói ra, trước mắt bà con dân chúng đem cả người hắn ôm vào lồng ngực, ghé vào tai hắn cười nói: “Ngồi trên cao nhìn xuống chúng nhân cảm giác thế nào?”
Ngọc Lưu ửng hồng mặt, tránh một chút, cũng không giãy ra nhưng không khỏi có chút buồn bực, tức giận nói: “Cao xử bất thắng hàn.
44 Tan cuộc.
Lúc lên xe ngựa, Vi Miễn giống như không còn chút tức giận nào, ôm Ngọc Lưu, cười nói: “Sau khi ta chấp chưởng Vi gia, ngày càng cảm thấy nhàm chán, không có việc gì làm, muốn chơi đùa một chút cho đỡ tịch mịch, cùng người đấu nhau, thực vui vô cùng, chỉ tiếc những người này không chịu nổi một kích, không thể tận hứng a.
45 Cuối cùng cũng phải đi, rời Thủy Hội viên, rời thành Thượng Hòa, an vị trên mã xa cùng ở Vi Miễn, Ngọc Lưu nhìn xuyên qua cửa xe, ngắm dòng người rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, trong lòng thế nhưng lại không có nửa phần bất xá (không muốn, miễn cưỡng).
46 Vi Miễn cũng âm âm cười, nói: “Ta đã sớm biết bên người có gian tế, từ ngày ta đến thành Thượng Hòa, nhất cử nhất động đều có người tiết lộ cho lão tặc Chương Đức Hoài khiến kế trá tử của ta không thành.
47 Không biết qua bao lâu, Vi Miễn mới trèo được lên đến miệng vực. Bàn tay dùng để bám lấy khe đá tê dại mất cảm giác, toàn thân đau nhức khiến tầm mắt y trở nên một mảnh mơ hồ nhưng thần trí thập phần rõ ràng.
48 Sau này, mặc dù Ngọc Lưu không thèm để ý hỏi thăm tình hình Hà Sùng, Vi Miễn không giấu diếm nhưng cũng chưa từng nói tỉ mỉ với hắn, chỉ là nhắc sơ qua: Hà Sùng kỳ thực là thám tử do một người có thế lực trong kinh cài vào giám thị Chương Đức Hoài.