21 Nhưng thực tế không tiến triển theo mong đợi của Ngọc Lưu. Tuy hắn dũng khí nhổ lông sói nhưng Vi Miễn không cho hắn cơ hội làm việc này.
Suốt hai tháng, thương thế trên chân Ngọc Lưu đã khỏi hoàn toàn nhưng hắn không gặp lại Vi Miễn.
22 Lần giao phong vô hình này, Ngọc Lưu thắng nhưng về sau hồi tưởng lại, hắn chính là thắng thảm mà thôi.
Hắn biết bơi nhưng vào thời khắc đùi phải tiếp xúc làn nước lạnh buốt trong hồ thì hắn ngoài ý muốn bị chuột rút hại hắn xém chết đuối.
23 Vi Miễn chậm rãi đi tới, ngồi xuống mép giường, vươn tay mơn trớn hai gò má Ngọc Lưu, ôn nhu tựa cơn gió nhẹ khiến Ngọc Lưu thoáng kinh hãi, tỉnh lại từ cơn ngây dại.
24 Ngọc Lưu lúc trước bị uống nước hồ, tuy nói không sao nhưng thân thể nhiều ít có chút suy yếu. Lúc này bị Vi Miễn hôn đến suýt ngạt thở, mắt dần tối đi, hai đầu gối như nhũn ra, run run vô lực dựa vào lòng Vi Miễn.
25 Làm thế nào để kích thích một nam nhân nhiệt huyết sôi trào? Chính là cho người đó tận hưởng khoái cảm được chinh phục, nhất là chinh phục một người lăn lộn nhiều năm trong hố lửa mà chưa từng bị người khác chiếm đoạt.
26 Vi Miễn thở dốc, cười khẽ bên tai Ngọc Lưu: “Thế nào? Có thoải mái không?”
Vừa nghe lời này, Ngọc Lưu liền biết Vi Miễn đang trả thù chuyện dở dang trên giường hai tháng trước.
27 Không bao lâu, Vi Việt đã đưa tới hai chén cháo cá, còn có một đĩa dưa muối nhỏ.
“Gia, nước ấm cũng đã chuẩn bị xong rồi. ”
Vi Việt hiển nhiên là một người cẩn thận, không nhiều lời mà suy nghĩ chu đáo, tuy Vi Miễn không căn dặn nhưng gã đã nghĩ tới.
28 Nhưng mà loại chờ mong xanh chát như mơ, nửa ngọt nửa chua như cam này nhanh chóng bị mùi cháo cá thổi bay. Cảm giác đói đáng sợ lúc trước đã chiếm cứ toàn bộ tnh thần Ngọc Lưu, giờ khắc này chút chờ mong xa xôi mơ hồ kia đã chuyển sang cơn thèm ăn, ánh mắt hắn nhìn chén cháo cá sắp phát lục quang đến nơi.
29 Ngọc Lưu ngủ suốt một ngày, thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại, vẫn cảm thấy eo lưng bủn rủn, bèn nằm trên giường không muốn đứng lên. Đồ ăn Dược Nhi đem đến chỉ ăn non nửa bát, trên người cũng dần dần có khí lực, bèn hỏi thằng bé: “Vi gia đã trở lại chưa?”
Dược Nhi mím môi nhịn cười, nói: “Ngọc công tử, Vi gia hôm nay đã ghé đây ba lần nhìn ngươi ngủ nhưng không cho ta gọi ngươi dậy.
30 “Ta chỉ có một mình, chẳng ai chuyện trò, không ngủ được nên ngồi ngắm trăng thôi. Ai biết Vi gia tận hứng ăn uống ở chỗ nào, e rằng chẳng thiếu người bồi tiếp cho nên vui chơi đến giờ mới về.
31 Khi Ngọc Lưu tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Vi Miễn sớm không thấy bóng dáng, trên chăn nệm còn vương dấu tích hoan ái chứng minh chuyện đêm qua là có thực.
32 Quả nhiên mấy ngày sau Vi Miễn không tới. Vậy mà Ngọc Lưu lại cảm thấy vài phần buồn bã mất mát. Hôm nay Hà Sùng tới vấn an, hắn theo thường lệ nói chuyện phiếm với gã vài câu, do dự hồi lâu mới hỏi:”Hà tổng quản, Vi gia ngày nào cũng đi sớm về muộn.
33 Không thể rời Thủy Hội viên, Ngọc Lưu không thấy được phản ứng của mọi người, nhưng phản ứng của bọn hạ nhân trong viên đã thể hiện tất cả. Ai nấy lo lắng, nặng nề, đi lại gấp gáp, thần sắc kinh hoảng, thường tụ tam quần tứ bàn tán khe khẽ.
34 Khi còn cách tiểu lâu chừng trăm bước, hắn dừng lại, nấp vội vào sau một gốc liễu cành lá sum suê.
Hai cỗ kiệu màu hồng phấn cơ hồ đồng thời đi ra từ chỗ vòng của nguyệt môn, lại cơ hồ đồng thời dừng bên ngoài tiểu lâu, rèm kiệu đồng thời bị nha hoàn vén lên, đồng thời bước ra hai mỹ nhân.
35 Ngọc Lưu không ngờ sẽ gặp hai nàng vào thời khắc này, tại hoàn cảnh này. Hắn giật mình mở to mắt nhìn, vô thanh vô tức thối lui vài bước, đứng bên cạnh Kỷ thần y.
36 Sau màn rối ren, căn phòng an tĩnh trở lại. Chỉ có Ngọc Lưu nhìn Chương tiểu thư được người đưa về, trong mắt xẹt qua một mạt trào phúng, nữ nhân này diễn trò không tệ, so với Lục tiểu thư kia lợi hại hơn nhiều.
37 Trong phòng, Vi Miễn gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ, ôm Ngọc Lưu vào ngực, kề trán hắn mà thầm thì:: “Lưu nhi, ngươi thật sự là thông minh đến mức khiến người ta.
38 Giờ khắc này, Ngọc Lưu khao khát tự do đến cháy bỏng. Hắn muốn thoát khỏi bàn tay kiềm tỏa này, không còn sợ hãi hay lo lắng. Chỉ một ngày thôi cũng tốt lắm rồi.
39 Vi Miễn sẽ không bơi.
Ngọc Lưu phát hiện điều này khi cả người ướt sũng, chật vật kéo Vi Miễn cũng nhếch nhác không khác gì mình quay về tiểu thuyền.
40 Vừa tỉnh lại, Ngọc Lưu ngoài ý muốn phát giác Vi Miễn vẫn còn ngủ bên cạnh mình. Hắn hơi hoảng hốt, đã quen mỗi lần tỉnh lại chỉ có mình mình đối diện căn phòng trống không, giờ đột nhiên nhìn đến gương mặt Vi Miễn vẫn ngủ say, hắn còn tưởng mình hoa mắt.