1 Chương 1: Yêu và sống. "Càng yếu đuối, tôi càng cố cất giấu cái sự yếu đuối của mình, cố tạo ra một cái vỏ bọc, rằng mình được yêu thương chiều chuộng, mình đầy đủ mạnh mẽ.
2 Chương 2: Hồi ức. Ba năm trước. Narita Airport_Japan. Nắng thu như đang làm mình làm mẩy với mây trời nhưng cái nắng gắt gao không hề làm ảnh hưởng tới tâm trạng của những người đang vội vàng giữa Narita tấp nập.
3 Chương 3: Dương Tuấn Kiên. Ba năm đi qua, những tổn thương do tình yêu gây ra giờ không còn nữa nhưng vì cớ gì mà quá khứ như giấc mơ lỡ dở, chưa bao giờ rời bỏ cô đi? Một năm yêu nhau, hai năm mất nhau, bầu trời trong ba năm đã thay màu mây mới, chỉ có nỗi cô đơn của con người thì ở đâu cũng vậy mà thôi.
4 Chương 4: Tháng Tám vĩnh hằng. Hà Nội, phố thay mùa! Cơn mưa đầu mùa khiến Thanh Giang cực kỳ mẫn cảm. Cô đắm nhìn xuống con đường đang chuyển động dưới chân Kangnam Landmark Tower.
5 Chương 5: Trái tim không có tuổi. Hoàng hôn đã chìm xuống dưới lòng hồ từ rất lâu rồi, chỉ còn tiếng sâm cầm lạc bầy xé rách màn đêm tĩnh lặng. Sương thu vụn vỡ rơi xuống bên khung cửa khiến Tuấn Kiên lo sợ cái lạnh của mùa thu sẽ khiến Bem trở bệnh.
6 Chương 6: Phan. Phải có bao nhiêu tuyệt vọng mới khiến một người muốn quên đi sự sống của chính bản thân mình? Chỉ là một vết sẹo nhưng đã khiến Tuấn Kiên tự đặt ra biết bao điều nghi vấn.
7 Chương 7: Và anh sẽ trở lại. Có một sự thật mà những người trưởng thành đều hiểu rất rõ rằng: kỷ niệm là những điều cần phải chôn chặt bởi vì không ai có thể sống mãi với những ký ức của ngày đã qua.
8 Chương 8: Lỡ hẹn mùa thu. Sữa Nguyễn Du vẫn lặng hương vậy mà mùa thu đã đi qua quá nửa, chiếc vespa trắng giảm tốc độ, chạy chầm chậm để cố tìm một chút thu phảng phất trên con đường nổi tiếng này, nhưng tìm hoài không thấy.
9 Chương 9: Câu chuyện phía sau người trở lại. . . (P1) Hạnh phúc đơn giản là khi có một bàn tay nắm lấy một bàn tay! Đó là yêu thương dìu ta đi qua những ngày đầy nước mắt, là một cách lặng nghe và thấu hiểu về sự dằn vặt trong nhau.
10 Chương 10: Viếng mộ. Sớm nay, trời mùa thu phủ đầy sương mù, những cánh hoa dại co mình lại trong tiết trời se lạnh, nằm tạt nghiêng bên con đường cô liêu.
11 Chương 11: Hoàng tử Ếch. " Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một vị vua có rất nhiều con gái, cô nào cô nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là nàng công chúa út.
12 Chương 12: Cái giá của si tình là tức ngực. " Thông báo:10h sáng 9/11, tâm bão Haiyan cách đảo Song Tử Tây (thuộc quần đảo Trường Sa) khoảng 220 km về phía bắc đông bắc, với sức gió tối đa 163 km/h (cấp 15).
13 Chương 13: Lặng. Có một thứ âm thanh nào đó thảng hoặc mà Thanh Giang vẫn chưa thể định hình, phải mất vài giây khi linh cảm rằng ai đó đang gọi mình đầy tha thiết thì cô mới níu tay Trọng Dũng dừng bước, khẽ quay người lại và cô thấy Bem.
14 Chương 14: Buồn. Bỏ lại tách cafe trứng vẫn thơm hương, đĩa hướng dương vẫn không hề vơi bớt. Bỏ lại âm nhạc, bỏ lại khói thuốc lảng vảng, cô bước chân ra khỏi Đinh khi ánh nắng cuối ngày vừa tắt.
15 Chương 15: Tướng phu thê. " Trong ngành xây dựng thép là vật liệu quan trọng bậc nhất và được sử dụng hầu hết trong vị trí của công trình. Với các ưu điểm tuyệt đối của mình, như trọng lượng nhẹ, độ dẻo cao, dễ định hình, dễ thi công và khả năng áp dụng cơ giới hóa xây dựng vượt trội, vật liệu thép đã được sử dụng trên thế giới cũng như tại châu Á từ nhiều năm nay.
16 Chương 16: Gặp lại. Thanh Giang bỏ lại từng con đường quen thuộc, mải miết đuổi theo người đàn ông mới phút trước còn nắm tay mình. Những người qua đường dửng dưng, nhìn cô bằng ánh mắt đầy phức tạp.
17 Chương 17: Sau tất cả Tan làm, chạy xe ngược đường ngược gió giữa thời tiết sang mùa nhiều ẩm ương, Tuấn Kiên mới bắt đầu có cảm giác là thực sự một năm sắp trôi qua.
18 Chương 18: Đường về nhà Chạm nhẹ từng ngón tay lên cánh môi hồng, Thanh Giang khẽ cười bởi sự đường đột của chính mình. Cô không biết nụ hôn ấy có phải là điều sáng suốt? Nhưng cô cần một bắt đầu ngày hôm nay để kết thúc những ngày hôm qua vốn tồn tại quá lâu! Tình yêu vốn dĩ là thứ khó lý giải và đầy rẫy bất ngờ, mãi mãi cô biết mình không thể hiểu nó, kiểm soát nó, chỉ nên yêu.
19 Chương 19: Em tin rằng mình sẽ yêu anh! Âm nhạc mãi là thứ thuốc chẳng biết lành hay độc. Một mình, cafe văn phòng và những câu từ tròn trịa của Hà Trần trong người câu bóng vang vọng.
20 Chương 20: Thứ nặng nhất trên đời là ký ức. Căn phòng nhỏ của cậu con trai 5 tuổi gợi nhớ trong ký ức người đàn ông những mảng màu sáng tối khác nhau.