1641 Nhưng mà mọi người nhìn thấy Thần Thiên tước gia cũng không nói gì, tự nhiên bọn họ cũng không ai dám nói nhiều, dù sao không người nào muốn đắc tội với người của Bổ Thiên các.
1642 Trong lòng Phong Phi Vân cũng hô to một tiếng nguy hiểm thật, nếu như mình lúc trước không sử dụng Kim Tàm phật khí, sau đó cùng Thần Thiên tước gia đối mặt, nói không chừng giờ phút này đã máu tươi năm bước rồi.
1643 Thần Thiên tước gia mặc dù đáp ứng đem Thái Vi giao cho Phong Phi Vân xử trí, nhưng mà Thái Vi dù sao cũng là trọng phạm, thuộc về nhân tài ít ỏi mới xuất hiện của hoàng tộc, không thể nào để cho Phong Phi Vân mang ra Thánh Đình chúa tể cung, mà là bị mang đến một chỗ ngục tù này.
1644 - Ta không có khả năng thần phục bất luận kẻ nào, nói thật cho ngươi biết, không lâu sau cường giả của Hộ Thánh nhất tộc sẽ trở về, đến lúc đó sẽ quyết một trận tử chiến với Thần Thiên tước gia, bọn họ ai thắng ai bại cũng không liên quan đến ta nữa, ta chỉ muốn phục sinh lại hồng nhan.
1645 Năng lực cảm giác của Thần Tà đối với nguy hiểm cực mạnh, đặc biệt là đối với người thân mang ma tính thì có bài xích trời sinh. Phong Phi Vân thu liễm ma tính trong thân thể, tản mát ra phật quang nhàn nhạt, mang theo nụ cười nhợt nhạt, nói:- Làm sao ngươi lại không nhớ ta chứ, ngươi cũng đã biết.
1646 Đô thống thánh vệ quân lạnh lùng nói:- Còn không quỳ xuống với Phong gia!Trên người ba nữ tử kia có rất nhiều vết thương, rất e ngại vị Đô thống đại nhân này, vội vàng quỳ ở trước mặt Phong Phi Vân, thân thể mềm mại đang lạnh run.
1647 Một ít người ẩn nấp của Thánh đình Long gia có xuất thủ hay không đây?Yên lặng hiện giờ, nói không chừng chỉ là biểu hiện giả dối trước khi bão tố hàng lâm, toàn bộ Thánh đình, kể cả toàn bộ Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chỉ sợ đã sóng ngầm mãnh liệt rồi.
1648 Phong Phi Vân đi tới nàng, đứng ở trước mặt nàng, hít một hơi thật sâu, có một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt, cười nói:- Nghe nói ngươi chính là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng tộc, càng là bái nhập Hằng Hà Cổ Đạo tu hành, sư môn không tệ, đáng tiếc vẫn đánh không lại Thần Thiên Tước phủ, người Thần Thiên Tước phủ muốn ngươi sống ngươi liền sống, muốn ngươi chết ngươi liền chết, muốn ngươi thần phục ở dưới háng của ta, ngươi cũng chỉ có thể nghe theo, biết rõ trên đời này cái gì mới là đạo lý cứng rắn nhất không, không phải ai mạnh miệng hơn ai, cũng không phải thân phận người nào cao quý hơn, lại càng không phải là ai đẹp hơn, mà là lực lượng, không có lực lượng, các ngươi cũng chỉ có thể làm con cừu trắng nhỏ bị người chà đạp, nói cho ta biết, Thánh đình Chúa tể ở trong tòa cung điện nào, ta có lẽ có thể tha cho ngươi.
1649 Phong Phi Vân đối với Thánh đình Chúa tể không có chút kính sợ, Thánh đình Chúa tể trước mắt này cũng không có khả năng khiến hắn sinh ra bất luận tâm tư kinh sợ gìn cười nói:- Ngươi cũng không cần lộ ra bộ dạng như cha mẹ chết như thế, kỳ thật các ngươi còn có một chi át chủ bài cường đại chưa dùng đến, một khi sử dụng át chủ bài này thì chưa hẳn đã không có cơ hội xoay người.
1650 Muốn chết. Ánh mắt Phong Phi Vân trầm xuống, lấy tay làm đao, chém qua lão giả kia, trên cánh tay hình thành một đạo Long Ảnh, hóa thành một đầu Long đao màu trắng đánh bay lão giả xông tới kia ra ngoài.
1651 Sau khi hắn đi, những Vũ Hóa Hiền Giả trong Thái A cung mới thở dài một hơi, trên mặt của mỗi người đều mang theo vẻ u sầu, bọn hắn biết rõ nếu không thể tìm về Chúa tể Đỉnh Tỷ, đoán chừng buổi tối hôm nay bọn hắn sẽ phải đầu rơi xuống đất.
1652 Tiêu Bạch Lãng trong lòng lại vui vẻ, đột nhiên cảm giác có hy vọng, có lẽ thích khách kia không phải là Phong Phi Vân. Hắn vẫn sầu mi khổ kiểm, kinh sợ mà nói:- Mạc tướng có tội, tự mình đưa mấy vị mỹ nhân cho Phong gia với tư cách lễ vật, không ngờ Phong gia lại không kiềm được.
1653 Trữ Gia Lâm cười nói:- Việc này quan hệ thật sự quá lớn, bản thế tử không thể không chú ý cẩn thận, đi mời một cung nữ thâm niên qua, giúp ba vị cô nương này nghiệm thân, xem các nàng vừa rồi có phải đã xảy ra nam nữ giao hoan kịch liệt hay không.
1654 Tuyệt tình như vậy. Phong Phi Vân sờ lên mũi, ngày đó cũng không phải hắn cố ý chạy ra tước phủ hành quán, mà là cùng bọn người Tất Ninh Suất đi cướp sạch Thánh đình bảo khố, trong đó lại có không ít khúc chiết, khiến cho Phong Phi Vân cũng không quay lại tước phủ hành quán.
1655 Phong Phi Vân lại đẩy về cho hắn, ánh mắt trầm xuống, nói:- Dù sao hiện giờ toàn bộ mọi người trong Thánh đình Chúa tể cung đều đang tìm Chúa tể Đỉnh Tỳ mất trộm, hiện giờ Chúa tể Đỉnh Tỳ ở ngay trong tay ngươi, nếu người Thần Thiên Tước phủ biết rõ ngươi trộm đi Chúa Tể Đỉnh Tỳ, đến lúc đó.
1656 Thân thể Đại Bằng không biết khổng lồ đến cỡ nào, chật ních toàn bộ vòm trời, cánh khẽ vỗ, toàn bộ Trung Đình tinh đều nổi lên vòi rồng. - Đệ Lục Trung Ương Vương Triều chính là thiên hạ của Long gia ta, lại bị gian nhân cầm giữ quyền hành triều đình, hôm nay anh kiệt Long gia ta là đến diệt trừ phản tặc.
1657 Nhị thế tử Trữ Gia Lâm của Thần Thiên Tước phủ ngồi trên một tòa kim liễn, nhìn qua những tu sĩ giết vào Thánh đình Chúa tể cung kia, chỉ khinh miệt cười:- Các ngươi thật đúng là đủ ngu xuẩn ah, nơi này chính là Thánh đình Chúa tể cung, cung khuyết thần điện của Long gia các ngươi, hiện giờ lại bị các ngươi làm hỏng rồi, các ngươi không đau lòng, ta lại thấy đau lòng đấy.
1658 Phong Phi Vân lại có chút thất vọng, không hổ là một vị Tước gia, mình đã đạt đến Niết Bàn đệ cửu trọng rồi, vốn cho rằng một kích toàn lực xuất kỳ bất ý của mình có thể kích thương đối phương, nhưng lại chỉ có thể đánh lui hắn.
1659 Phong Phi Vân nói:- Hắn mắng ngươi tiện nhân kìa. Nữ Ma lạnh mi túc mục, hít một hơi thật sâu, nói:- Phong Phi Vân, xem ở phân thượng ngươi đã giúp ta mấy lần, lần này ta liền giúp ngươi một lần.
1660 Phong Phi Vân cười ha ha, muốn qua loa qua, đột nhiên, yết hầu liền bị khốn trụ, một bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ hắn, toàn bộ cổ hắn đều kết đầy băng tinh, huyết dịch trong thân thể cũng bắt đầu cứng lại.