361 Thật ra thì Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói là đã hiểu được, Minh tông khẳng định đã có an bài thích đáng, chẳng qua là không biết lão gia tử này trong hồ lô bán thuốc gì? Nhưng khẳng định một việc rằng chuyện nàng xuất cung sẽ không bị truy cứu, nếu không vẻ mặt Tiêu Vân Trác cũng không buông lỏng như vậy.
362 Thường Hy đưa thiệp mời đến chỗ Lệ Bình và mấy người kia kỳ thực là muốn biết bọn họ đối với vị Lạc phi này có ý kiến gì hay không? Đương nhiên Lệ Bình sẽ đứng về phía nàng, còn bên Đỗ Đình Phương thì nàng không dám khẳng định.
363 Hiện tại Trịnh Thuận cũng không cần ban thưởng, chỉ cần được xả giận là tốt rồi, vì vậy đi theo sau lưng Thường Hy liền tiến vào. Cung nhân vừa thấy Thường Hy liền khom lưng hành lễ.
364 Cả người Dương Lạc Thanh run lên, nhìn ánh sáng sắc bén tản ra trong mắt Thường Hy, chợt đứng dậy muốn lui về phía sau. Thường Hy dùng sức dẫm lên vạt váy của nàng ta.
365 Trong khi mọi người còn đang tranh cãi thì bỗng nhiên Tiêu Vân Trác giống như một cơn gió vọt bay vào, ngay sau đó thanh âm Thái tử giá lâm của tiểu thái giám đằng sau mới truyền đến.
366 Thời điểm một người đang đắc ý theo bản năng sẽ không muốn nhìn thẳng vào vấn đề chính. Có đánh chết Dương Lạc Thanh cũng không muốn thừa nhận mình không bằng Thường Hy có thủ đoạn, có bản lãnh.
367 Dương Lạc Thanh không biết mọi chuyện tại sao lại thành ra như vậy, nàng rõ ràng không có làm gì, ngẩng đầu lên nhìn Phùng Viễn Thanh, hỏi: “Phùng thái y, ông chẩn mạch kỹ chưa?”“Lạc phi nương nương đây là đang uy hiếp sao? Ai u, người nào không biết rằng Phùng thái y chính là người có y thuật inh nhất trong thái y viện? Nương nương chất vấn như vậy chẳng lẽ muốn tận mình chẩn mạch cho Thái tử phi?” Lệ Bình lên tiếng châm chọc.
368 Lệ Bình sau khi ra khỏi Hương chỉ cung cũng không có về mà trực tiếp đến Đông cung. Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng rất muốn cùng Thường Hy nói chuyện một lát.
369 Việc Thường Hy gặp chuyện ở Hương Chỉ cung rất nhanh liền lan truyền khắp cả hậu cung, tốc độ thật giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ. Ngay sau đó lại truyền đến một tin tức làm mọi người kinh hãi không thôi.
370 Dùng qua bữa tối, Tiêu Vân Trác ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương còn Thường Hy thì an vị trên xích đu, nhắm mắt dưỡng thần. Triêu Hà và Vãn Thu kể từ sau khi Thường Hy đón trở về Đông cung liền cẩn thận rất nhiều, có nhiều chuyện không cần Thường Hy phân phó, hai nàng đều an bài đến giọt nước cũng không lọt.
371 Cuối cùng Tiêu Vân Trác vẫn không cho phép Thường Hy đi mạo hiểm. Thường Hy không lay chuyển được hắn cho nên cũng đành phải nhượng bộ. Người cấu kết cùng Dương Lạc Thanh có đúng là Tiêu Vân Triệt hay không, đến nay vẫn chưa có chứng cớ xác thực.
372 Thường Hy nắm thật chặt khăn lụa trong tay, nàng thật không nghĩ ra Thẩm Phi Hà đến tột cùng là người như thế nào. Ấn tượng mà Thẩm Phi Hà để lại cho người ta thật sự quá tốt, nàng huệ chất lan tâm, dịu dàng điển nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tất cả những điều tốt đẹp của cô nương gia đều tập trung trên người nàng.
373 Loan Minh cung. Mị phi nhìn đến hai cành hoa mẫu đơn nở rực rỡ trong chiếc khay bằng ngọc mà yên lặng ngẩn người. Ngu Thường Hy phái người đưa hoa tới cho nàng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn giễu cợt nàng? Nghĩ tới đây sắc mặt Mị phi trở nên xanh mét.
374 Thường Hy thấy chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được đành vươn tay ra bắt, bị cảm giác tê tê dại dại kia làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt ra nhìn liền thấy được khuôn mặt Tiêu Vân Trác gần trong gang tấc, không khỏi sẵng giọng hỏi: “Đường đường là Thái tử gia mà cũng biết làm chuyện này sao?”Tiêu Vân Trác đỡ Thường Hy ngồi dậy, cười nói: “Không phải chuyện một Thái tử gia biết làm mà là chuyện một phu quân biết làm.
375 Dương Lạc Thanh không rét mà run. Nàng chỉ sợ người lạ mặt kia chính là đại phu… Nếu không phải vậy thì làm sao Hoàng thượng có thể đột nhiên gọi Mị phi thị tẩm? Nhưng nếu như đúng thế thì có phải đại phu kia đã giải được độc của nàng rồi hay không, cho nên Hoàng thượng mới triệu hạnh Mị phi?Trong lúc nhất thời Dương Lạc Thanh giống như không thể suy nghĩ thêm được gì cả, ngơ ngác ngồi ở trên giường yên lặng không nói.
376 Thường Hy thu hồi cánh tay vừa định vươn ra để lấy điểm tâm, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình, tin tức này nàng cũng có chút hứng thú, hỏi: “Cũng hơi lạ, nàng tìm ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn từ chỗ ngươi thăm dò tin tức gì?”Lệ Bình sau khi ăn uống no đủ, hài lòng dựa đầu vào sau ghế, nói: “Không nói cụ thể cái gì, chỉ nhắc đến chút chuyện cũ ngày trước.
377 Lệ Bình bị làm cho chấn động một câu cũng không nói thành lời, đây quả thực… Quả thực quá không thể tưởng tượng được rồi. “Thường Hy, ngươi đừng nghĩ sự tình quá phức tạp như vậy.
378 Đều nói lòng vua khó dò, đều nói quân ân như nước, đều nói… Đều nói rất nhiều, tóm lại một câu là nếu muốn sống vẻ vang, sống nở mày nở mặt trong hậu cung thì ân sủng của Hoàng thượng là điều không thể thiếu.
379 Tiêu Vân Trác thật ra cũng thừa biết Thường Hy không phải là người ngồi yên chịu trói, thấy nàng một bộ dáng thần thái bay bay, môi anh đào đỏ tươi mím thành một đường, trong lòng ông lên một tiếng nhưng vẫn nhẹ nhàng cười nói: “Nàng tính toán như thế nào?”Thường Hy tay cùng Tiêu Vân Trác mười ngón đan chặt, đắc ý nói: “Chuyện vui nhất trên đời chính là nhìn người khác tự bê đá đập chân mình, có phải hay không?”Sau lưng Tiêu Vân Trác rịn ra một trận mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm quyết định cả đời này cũng sẽ không dám trêu chọc đến tiểu hồ ly này.
380 Tiêu Vân Trác nói Thường Hy cũng hiểu được, Mạnh Điệp Vũ còn một món nợ cần phải thu đối với Dương Lạc Thanh. Chính là nàng không biết Mạnh Điệp Vũ làm sao để có thể tiếp cận được Dương Lạc Thanh, đúng là có điểm tò mò.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30